Mục lục
Anh chồng khờ (full) - Trần Hạo - Bạch Phi Nhi (tác giả: Tinh Quân)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vào lúc này, Trần Hạo và Chu Tiểu Nhược đang nhìn vào dây đeo ngọc bày trước

quầy hàng của một người đàn ông trung niên, có dáng dấp tiên phong đạo cốt của

Huyền Môn.

“Trần Hạo, cái này thì sao?”, Chu Tiểu Nhược hỏi.

Trần Hạo cười nhạt nói: “Đồ như thế nào thì cũng phải xem giả tiền có tương xứng

hay không! Nếu như chỉ có giá một trăm ngàn thì cũng có thể suy nghĩ đến nó một

chút!”

Nghe thấy Trần Hạo nói như vậy, người đàn ông trung niên lập tức bực mình nói:

“Không có hiểu biết mà còn đứng đây giả vờ cái gì? Một trăm ngàn? Thứ này mà

nếu cậu bán với giá một trăm ngàn, cậu có bao nhiêu tôi sẽ mua hết bấy nhiêu Món

thuật khí này, không có tiền triệu thì cậu có thể mua được chắc?”

Trần Hạo cười nhạt, cũng không muốn tranh luận. Người đàn ông trung niên khinh thường nói: “Chạy đến trước mặt tôi làm ra vẻ!

Còn không biết hỏi thăm xem Loan Tuần này là người nào? Đồ tôi bản đều có tiếng

tốt đồn xa!”

Trần Hạo dừng chân, ngẫm nghĩ rồi mim cười, mặt dù anh có thể nhìn thấu giá trị

của món đô, nhưng theo quy củ cũng không muốn phá giá của ông ta, ai ngờ đầu

Trần Hạo đã không muốn vạch trần khuyết điểm, mà đối phương lại không biết

sống chết, liên tục khiêu khích

Ngay lập tức anh dừng lại và nói với Chu Tiểu Nhược: “Cô nhìn cái kia kìa!”

Chu Tiểu Nhược nhìn theo ánh mắt của Trần Hạo thì thấy có một mặt dây màu đen


trên quầy hàng bên cạnh.

“Cái đó thì sao?” Chu Tiểu Nhược hỏi.

“So với mặt dây đeo này thì cái đó có tác dụng mạnh hơn, hiệu quả cũng giống

nhau, chỉ có điều cái này đẹp hơn chút thôi!”

“Cậu nói cái gì?”, nghe Trần Hạo nói, chủ sạp hàng Loan Tuân liền bực bội.

Đúng lúc này, Trần Hạo nghe thấy sau lưng có giọng nói: “Tiểu Nhược, đừng bị lừa.

Hai thứ này khác nhau. Cái kia là bùa bình an, nhưng cái này không phải. Đây là

bùa cải mệnh, là thuật khi cấp cao nhất, có thể khiến cho cuộc đời trở nên sáng lạn

hơn, còn có thể loại bỏ thảm họa, giải quyết vấn để, giúp người ta đạt tới sự thịnh

vượng!”

Loan Tuân liếc mắt một cái liền nhận ra Từ Tử Hàm, mim cười bật ngón tay cái lên

nói: “Thì ra là cậu Từ Cậu đúng là có mắt nhìn! “Ông Loan quá khen, đã lâu không gặp!”, Từ Tử Hàm nho nhã cười nói.

Sau khi chào hỏi, Từ Tử Hàm dịu dàng nhìn Chu Tiểu Nhược nói: “Tiểu Nhược, ông

Loan rất nổi tiếng ở Huyền Môn, sẽ không bao giờ bán đồ giả!”

Loan Tuân cười nói: “Tôi vốn là muốn sau khi tới tham dự hội thẩm định sẽ mang

ra bảo bối này, muốn xem có ai có thể nhìn thấu, không ngờ lại bị cậu Từ nhìn thấu

ở đây. Không có gì ngạc nhiên khi cậu Từ lại được đại sư coi trọng, cậu đúng là trẻ

tuổi tài cao, tương lai vô hạn!”

“Đã khiến ông phải chê cười rồi!”, đáp lời một cách khách sáo xong, Từ Tử Hàm lại

hướng về phía Chu Tiểu Nhược nói: “Tiểu Nhược, có một số người sẽ khoe khoang

một cách ngu xuẩn chỉ vì họ biết được chút ít về thuật khí. Anh nghĩ em nên đi

cùng anh. Anh có thể giới thiệu cho em biết về đủ mọi loại thuật khí với các hiệu

quả khác nhau. Người của Huyền Môn không phải ai cũng tốt. Nhiều môn phái nhỏ

thường tìm đệ tử đẹp trai làm người ủy thác để lừa gạt các cô gái nhỏ không hiểu



chuyện

Nói đến đây, Từ Tử Hàm liếc nhìn Trần Hạo một cái, cười đắc ý, sau đó đi tới năm

lấy cổ tay Chu Tiểu Nhược.

Chu Tiểu Nhược co người lại, vẻ mặt không vui!

Là đúng hay sai, là thật hay giả, cô ấy tự có nhận định của riêng mình.

Chu Tiểu Nhược luôn không thích Từ Tử Hàm, cho rằng Từ Tử Hàm tự cao tự đại,

rất đạo đức giả! Nhất là sau khi biết gia tộc có ý định cho bọn họ kết hôn, cô ấy

càng chán ghét gã này đến tận xương tủy, cho nên vào lúc này, cô ấy làm sao có thể

đi cùng Từ Tử Hàm được?

Không chỉ có như vậy, Chu Tiểu Nhược còn bất giác càng tiến lại gần Trần Hạo hơn.

Thấy vậy, ánh mắt của Từ Tử Hàm lóe lên nhìn Trần Hạo.

Loan Tuân làm sao có thể không hiểu được tình huống này? Từ Tử Hàm nổi tiếng

trong giới Huyền Môn tỉnh Sở, tuy thực lực không mạnh, nhưng Từ Tử Hàm lại có

một nền tảng vững chắc và rất nhiều tiền

Vì vậy, Loan Tuân đương nhiên biết lúc này mình nên làm gì!

“Cô gái, người bạn này của cô là người như thế nào thì tôi cũng không dám nói,

nhưng mỗi cầu mà cậu Từ nói đều là sự thật. Dây đeo ngọc này là bảo bối hiểm có

của tôi. Hôm nay tôi lấy ra chỉ để xem có gặp được người có duyên hay không thôi!

Nếu cô thích, nể mặt cậu Từ, tôi sẽ tặng dây đeo ngọc này cho cô!”, Loan Tuân cao

tay nói.

Từ Tử Hàm khi nghe Loan Tuân nói lời này, liền thầm khen ngợi Loan Tuân.

Chu Tiểu Nhược nói: “Không cần, tôi thích thứ gì thì tôi sẽ tự mua!”

Nghe vậy, Từ Tử Hàm có chút gượng gạo nói: “Tiểu Nhược, ông Loan đây đã có ý

tốt, nghĩ là có duyên với em nên mới tặng món quà đất tiền như vậy! Em cứ nhận

đi!”

Trần Hạo thật sự không chịu nổi cái cách hai tên kia tăng bốc lẫn nhau, chán ghét

nói: “Chỉ là một cái bùa bình an rách mà các người tâng bốc trên trời dưới đất, lại

còn bảo nó có thể cải mệnh? Thứ này mà cũng có thể nhìn lầm, tôi thật sự cảm

thấy nhục thay cho tông môn của mấy người

Loan Tuân đã ngứa mắt Trần Hạo từ nãy đến giờ, liên nói: “Cậu nói bậy bạ cái gì

đó? Lại còn dám nói bảo bối của tôi chỉ là bùa bình an bình thường?”

Từ Tử Hàm cười nhẹ: Đã đốt thì đừng nên khoe ra, chỉ khiến cho mình càng thêm

xấu hổ thôi!”

Vương Vân giễu cợt nói: “Đúng đó, đã không biết còn mù quáng nói bậy bạ cái gì?

Tiểu Nhược, không được tin tên này, tôi nhìn hắn một cái liên

cảm thấy không đáng tin tưởng”

Trương Diệu cũng giễu cợt: “Dám giả vờ trước mặt người có nghề, để tôi xem anh

làm sao kết thúc được chuyện này!”

Lăng Thiếu Vũ nói: “Có gì mà khó kết thúc đâu? Cứ vứt mặt mũi đi không phải là

được rồi sao? Dù sao cũng không có mặt mũi mà!”

Mọi người đều cười to chế giễu.

Từ Tử Hàm vẫn ra vẻ lịch sự nói: “Tiểu Nhược, em đi cùng anh đi! Chứ em mà đi

cùng loại người ngu dốt này, người khác sẽ bàn tán không hay về nhà họ Chu mất!”

Chu Tiểu Nhược nói: “Anh thảo cái bộ mặt đạo đức giả ấy xuống đi, Từ Tử Hàm,

anh không cần phải quản chuyện tôi muốn kết bạn với ai!”



Trần Hạo cười: “Một đám ngu dốt Muốn chơi sao? Tôi chơi với các người!”

Nghe vậy, Trương Diệu cười láo xược nói: “Ồ! Tức giận rồi! Ha hal

Trần Hạo cười lạnh, vươn tay múa một vòng, sợi dây đeo ngọc lập tức tỏa sáng.

“Đặc điểm lớn nhất của bùa bình an chính là một khi năng lượng được truyền vào,

nó sẽ hiển thị hai chữ “bình an” trong khoảng không. Tôi không nghĩ mình cần

nói thêm về kiến thức cơ bản này nữa!”

Loan Tuân giễu cợt: “Đừng phí công, đây hoàn toàn không phải là bùa bình an!”

Từ Tử Hàm cũng giễu cợt: “Tự làm nhục mình!”

Những người khác đều tin rằng Từ Tử Hàm không thể mắc sai lầm, nên bật cười

lớn.

Nhưng những nụ cười ấy mới nằm trên miệng mỗi người chưa được nửa giây, hai

chữ “bình an” liền hiện ra trong khoảng không, trong phút chốc mọi người đều

sững sở.

Loan Tuân không thể tin vào mắt mình, dụi dụi mặt nói: “Làm sao có thể như

vậy?”

Từ Tử Hàm như muốn nổ tung tại chỗ, hai chữ “binh an” đập vào mặt của gã như

một cú và đau điếng.

Những người theo sau gã cũng không thể tin được.

Vương Vân kinh ngạc nói: “Chuyện này làm sao có thể? Cậu Từ làm sao có thể nói

sai được?”

Trần Hạo liếc nhìn mấy người đó rồi cười lạnh: “Học nghệ chưa tinh mà dám đứng

đây khoác lác Bùa bình an mà cũng nhìn không ra, đúng là đáng xấu hổi”

Loan Tuân dường như rất muốn nói điều gì đó, nhưng đã bị lời nói của Trần Hạo

làm cho cứng họng, những lời còn lại đều không nói ra được.

Trong số những người có mặt, chỉ có Chu Tiểu Nhược là phản ứng khác, nhìn Trần

Hạo thắng mà còn vui hơn chính cô ấy được thắng, trên mặt nở một nụ cười xinh

đẹp, ánh mắt nhìn Trần Hạo cũng có chút tò mò.

Nhìn thấy Từ Tử Hàm lúc này vẫn nở nụ cười đạo đức giả, Chu Tiểu Nhược đột

nhiên nảy ra một suy nghĩ tinh quái, nhẹ nhàng ôm lấy cánh tay Trần Hạo nói:

“Chúng ta đi thôi!”

Hành động này giống như sấm sét thẳng thừng giáng xuống đầu Từ Tử Hàm.

Khuôn mặt của Từ Tử Hàm trầm xuống.

Trương Diệu thì thào: “Tự tìm đường chết”

Trương Diệu và Lăng Thiếu Vũ đã sẵn sàng để gây rắc rối cho Trần Hạo.

Sau khi hít sâu một hơi, Từ Tử Hàm mim cười vươn tay ngăn cản hai người bọn họ.

Khi Trương Diệu và Lăng Thiếu Vũ bối rối nhìn Từ Tử Hàm, thì gã mới lên tiếng.

“Đợi đã!”

Trần Hạo và Chu Tiểu Nhược dừng lại, Từ Tử Hàm bước đến gần Trần Hạo rồi đưa

tay ra.

“Tôi nghĩ chúng ta nên làm quen lại, tôi là Từ Tử Hàm, nhà họ Từ ở tỉnh Sở là


Huyền Môn đại sư chân truyền, và… tôi còn là chồng chưa cưới của Chu Tiểu


Nhược!”


Trần Hạo bắt mất, nhất thời không giữ được phong thái nho nhã nữa, ánh mắt lúc


này tràn đầy phẫn nộ và đố kỵ, ngọn lửa trả thù bùng cháy dữ dội trong lòng gã!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK