Bụi tỏa ra về phía đám người.
“Anh thua rồi!”, Trần Hạo cười, nhìn Hà Nham Đông.
Hà Nham Đông khổ não, nhưng người đưa ra trò cá cược là anh ta. Nếu thoái thác trước mặt bao nhiêu người như thế thì mất mặt lắm.
Sau khi bảo đàn em đưa tiền ra, Hà Nham Đông nhìn sang viên đá mà anh ta mua lúc trước, rõ ràng là muốn tìm lại mặt mũi.
Trần Hạo cười nói: “Tôi khuyên anh không nên thử tùy tiện đâu, nhỡ lại hỏng tiếp thì mọi người lại cười ngang cười dọc đấy!”
Hà Nham Đông tức phát điên: “Tôi có nói là muốn cắt à?”
“Coi như anh thông minh, vì viên đá này còn rác rưởi hơn viên vừa nãy cơ!”
Trần Hạo cố ý nói to khiến thanh âm lan tỏa khắp hội trường.
Hà Nham Đông tức đến phát run, biết Trần Hạo cố ý. Như vậy anh ta không thể bán được viên đá này nữa.
Nhìn viên đá xanh bóng nhưng lừa người ban nãy, cộng thêm viên đá không thể cắt ra này, Hà Nham Đông thật sự muốn khóc.
Hai viên đá thô được đánh giá gần như là tốt nhất tại hội đấu giá lại này lại là hai viên đá bỏ đi, đâu phải ai cũng “may mắn” được vậy.
Lời nói của Trần Hạo vẫn còn văng vẳng bên tai, Hà Nham Đông do dự rồi gọi đàn em đến, cho người len lén đem viên đá vừa nãy đi.
Mà lúc này Trần Hạo thì quay về chỗ Hạ Hành Bắc: “Hà Nham Đông đang tìm người bán viên đá thô kia đi, bảo người mua lại viên đá đó với giá 10 triệu giúp tôi!”
“10 triệu... Sao anh bảo là...”
“Cứ làm như những gì tôi nói đi, nhớ là tìm người nào làm thay nhé!”
Hạ Hành Bắc sửng sốt mấy giây rồi hiểu ra, nở nụ cười xấu xa và đi sắp xếp.
Trần Hạo nhìn thấu được viên đá xanh bóng khiến nhóm người ấn tượng cực mạnh, không ít người đều đang vây quanh anh hỏi han.
“Anh Trần, anh có thể giúp tôi xem viên đá thô này được không?”
“Anh Trần, tôi đến từ công ty đá quý Nguyên Phong, tôi muốn mời anh đến công ty tôi hợp tác!”
“Đúng đúng, anh Trần cũng có thể hợp tác với chúng tôi nữa, giá thế nào cũng được!”
Một đám người vây chặt Trần Hạo.
Hà Nham Đông ở bên cạnh nghiến răng ken két. Lúc sau một tên đàn em nói nhỏ với anh ta: “Cậu chủ, đã bán được hàng rồi ạ! Gặp phải một tên ngốc mua với giá 10 triệu!”
“10 triệu...”, Hà Nham Đông cạn lời, bặm môi.
“Cậu chủ, đó đã là cái giá mà tôi cố hết sức rồi đó ạ!”
Hà Nham Đông hít một hơi thật sâu, kiềm chế sự tức giận: “Ừ, vẫn tốt hơn là tay trắng!”
Nhìn khí thế mãnh liệt của Trần Hạo, Hà Nham Đông tràn ngập đố kỵ.
“Chỉ là may mắn nhìn thấu một viên đá mà thôi, các người săn đón như thế, không sợ bị lừa à?”
Hà Nham Đông lại khiêu khích lần nữa khiến đám người cạnh Trần Hạo lúng túng vô cùng. Kết giao với Trần Hạo rất quan trọng, nhưng không thể đắc tội với nhà họ Hà, họ bèn vội vã tản đi.
Trần Hạo mỉm cười: “Anh Hà chắc không phục nhỉ!”
“Cái nghề cược đá này ấy à, có vô số người giàu ngay trong một đêm, cũng có không ít người tán gia bại sản chỉ trong giây lát!”
Hà Nham Đông nói như tạt một gáo nước lạnh vào sự nhiệt tình của đám người. Một vài người mù quáng đuổi theo Trần Hạo cũng không khỏi đỏ mặt.
Giới cược đá có vô số nhân tài, tiếc là có quá nhiều người phát tài sau một đêm thì ngay sau đó không lâu lại tán gia bại sản! Ai dám nói Trần Hạo không phải là người tiếp theo chứ?
Trần Hạo mỉm cười: “Anh Hà nghi ngờ thì tôi lại chơi với anh tiếp thôi!”
“Vừa hay tôi cũng đang muốn vậy đây, chơi thế nào nào?”, Hà Nham Đông chỉ chờ mỗi câu này.
“Tôi sẽ chọn ra một viên ngọc lục bảo từ đám đá thô đó, nếu tôi không tìm được thì anh Hà muốn sao cũng được!”
Trần Hạo vừa nói xong, cả hội trường bùng nổ.
“Không thể nào? Ngọc lục bảo ư? Viên này hiếm vô cùng!”
“Đúng vậy! Người thanh niên này tự kiêu quá rồi! Tôi đã tham gia rất nhiều hội giám định nhưng chưa từng thấy có ngọc lục bảo!”
Thấy Trần Hạo mù quáng tự đại đến mức này, Hà Nham Đông không khỏi cười khẩy.
Nhà họ Hà kinh doanh ngọc thạch, quy mô không nhỏ, ngọc lục bảo là cực phẩm trong phỉ thúy. Kỹ thuật phân biệt nguyên liệu của Miến Điện đã vô cùng tiên tiến, kiểm nghiệm được đá thô ngọc lục bảo. Hiện giờ ngoài mỏ khoáng sản tại Miến Điện ra thì không một nơi nào có ngọc lục bảo hết! Sao nó có thể xuất hiện ở nơi cược đá này chứ?
“Được. Nếu anh tìm được ngọc lục bảo thì muốn làm gì tôi cũng được!”
Trần Hạo bật cười: “Lần này tôi không cần tiền nữa, chỉ cần anh sủa mấy tiếng là được!”
“Anh... Hừ! Thắng đi rồi nói!”, Hà Nham Đông tức chết.
Vào lúc này, Hạ Hành Bắc quay lại bên cjanh Trần Hạo.
Trần Hạo cười hỏi: “Okela chưa?”
Hạ Hành Bắc gật đầu.
“Đem đá lên đây!”, Trần Hạo nói.
Hạ Hành Bắc cười xấu xa, vẫy tay với một người bên trong đám đông.
Thấy một người đàn ông trung niên hiền lành bước lên, đem một viên đá ra.
Thấy viên đá này, tất cả đều kinh ngạc.
“Đây chẳng phải viên đá ban nãy anh Hà đấu giá được sao?”
“Chuyện gì thế này? Không lẽ...”
Mọi người kinh ngạc, rồi sau đó thì hiểu ra, rằng Hà Nham Đông nghe được những gì Trần Hạo nói, sợ là đá không ra gì, bèn thừa cơ đem bán lúc không ai chú ý.
Hà Nham Đông nhìn thấy Trần Hạo đang cầm hòn đá mình từng mua thì lửa giận liền bùng lên.
Tên đàn em thấy thế cũng hoảng, vội hỏi: “Ông Dương...”
“Cái này là tôi mua đỡ cậu chủ Hạ với anh Trần thôi!”
Ông Dương nói xong thì tất cả đều hiểu ra, nhìn Hà Nham Đông với ánh mắt thương cảm.
“Ý anh là hòn đá này có ngọc lục bảo?”, Hà Nham Đông muốn phun máu, hỏi.
Trần Hạo gật đầu: “Đúng vậy!”
“Thế anh nói...”
“Tôi không nói thế thì sao anh bán cho tôi với giá thấp được? À mà cũng quên nói cho anh Hà biết là viên đá này tôi dùng số tiền 10 triệu anh thua kia để mua đấy!”
“...”
Hà Nham Đông rất muốn gϊếŧ người, nhưng cá cược còn chưa kết thúc thì anh ta sẽ không nhận thua dễ dàng.
“Hòn đá này nhìn thì không tồi, nhưng tuyệt đối không thể có ngọc lục bảo được!”
“Trên đời làm gì có tuyệt đối?”, Trần Hạo cười tự tin.
Ông Dương bảo đàn em đưa viên đá thô lên máy cắt đá.
Sư phụ già khách khí hỏi Trần Hạo: “Anh định cắt nó thế nào ạ? Có chà xát không ạ?”
Hà Nham Đông khó chịu mắng: “Chà xát? Định để chúng tôi chờ đến sáng mai à?”
“Đúng là không cần chà đâu! Ông cứ bắt đầu cắt một đường chéo 45 độ là được!”, Trần Hạo chỉ vào vị trí.
Sư phụ già đẩy cặp kính dày cộp, trong lòng kinh ngạc.
Rất ít người yêu cầu cắt chéo một cách chắc nịch như vậy. Dù sao mắt nhìn có giỏi cỡ mấy thì cũng không thể nhìn xuyên thấu được, huống hồ là khẳng định cắt xuống sẽ có ngay ngọc lục bảo!
Trần Hạo biết sư phụ già đang do dự: “Cứ làm như tôi nói đi!”
Sư phụ già nén sự hoài nghi lại, thao tác máy cắt đá. Răng rắc một đường đi xuống, bụi màu xanh bay ra.
“Màu xanh kìa... Vừa ra đã là xanh rồi! Có lẽ là xanh hết đấy!”
“Đúng đó! Trời ơi!”
“Tôi phải nghĩ cách làm thân với anh Trần thôi, đúng là đại thần mà!”
Đám người kích động bàn tán, Hà Nham Đông thì nắm chặt nắm đấm, trong lòng rỉ máu.
10 phút trước viên đá này còn là của anh ta.
Nhưng anh ta lại bán ra với giá 10 triệu. Càng đáng hận hơn là 10 triệu đó là tiền anh ta thua Trần Hạo.
“Cậu chủ, đừng tức giận vội. Xanh cả chưa chắc đã là ngọc lục bảo mà!”
Hà Nham Đông hít sâu một hơi, trong lòng không ngừng suy nghĩ, nhỡ đâu!
“Trời ơi, sắc xanh biến đổi rồi!”
“Màu xanh này rất trong, có khả năng là ngọc lục bảo đấy!”
“Ra rồi... Ra rồi... Thần ơi!”
Đám người ngày càng nhiệt tình, không biết là ai kêu trước, đám người cũng mặc kệ mặt mũi của Hà Nham Đông mà điên cuồng gào lên.
“Thêm nữa... Thêm nữa... Thêm nữa...”
Sư phụ già cũng kích động vô cùng, tay ông ta run rẩy. Đã gần 5 năm rồi ông ta chưa được cắt ngọc lục bảo. Mà ông ta sao có thể không nhận ra màu sắc này! Đúng là ngọc lục bảo thật rồi!