Khi Phong Hành Đông còng đang nghĩ ngợi, điện thoại Cơ Thanh Phó đổ chuông.
Bà ta thuận tay bắt máy, không nói chuyện mà bình tĩnh nghe thuộc hạ báo cáo.
“Tôi biết rồi”, đợi đến khi thuộc hạ báo cáo xong, bà ta đáp lại ba chữ, rồi cúp máy.
Tin tức này đến từ tỉnh Sở, Trần Hạo qua cửa rồi.
Cơ Thanh Phó nhếch khóe miệng, nụ cười càng lúc càng sâu hơn, lan đến tận gò má.
“Thú vị…”
Phong Hành Đông đứng bên cạnh quan sát, nhìn thấy biểu cảm này của bà chủ, ông ta biết ngay Trần Hạo đã qua cửa rồi.
Ở tỉnh Sở.
Trên tầng cao nhất của một tòa cao ốc đồ sộ ven bờ sông.
Ở đấy có một người đàn ông cao lớn oai vệ đang đứng trước cửa sổ sát đất ngắm nhìn con sông thướt tha uốn lượn cùng với phong cảnh của tỉnh ở nơi chân trời xa kia.
Mà sau lưng anh ta là một người đàn đông đang dập đầu liên tục.
“Thiên gia, em biết lỗi rồi ạ, không phải do em cố ý đâu!”
Thiên gia chậm rãi xoay người, nở một nụ cười ấm áp, nhưng đôi mắt anh ta chứa đầy áp lực và cực kỳ sắc bén.
“Đúng thế không? Không cố ý à?”
“Vâng vâng, Thiên gia! Dường như bên Thiên Khôi phát hiện em có vấn đề nên mới hành động trước, và cố tình né tránh em!”, tên thuộc hạ cúi gằm mặt, run lẩy bẩy.
“Đừng run như vậy, tao tin mày mà!”, Thiên gia mỉm cười đỡ tên thuộc hạ dậy.
Thuộc hạ cứ như đã trút bỏ gánh nặng trong lòng, trong mắt thoáng hiện một tia may mắn.
Xoẹt! Ấy thế, vào lúc này, không biết từ lúc nào trên tay Thiên gia đã xuất hiện một con dao găm, anh ta cứ mỉm cười như vậy lướt con dao qua cổ thuộc hạ của mình.
Sau đó, máu tươi phun trào như mưa.
Rầm! Thuộc hạ trượt xuống, trong tròng mắt không còn lưu lại bất kỳ sự sống nào.
“Mày nghĩ tao không biết mày bị Vương gia mua chuộc à? Tao giữ lại mày chỉ để mày truyền tin về đó thôi, mày coi tao là thằng ngu à! Kiếp sau nhớ làm người đường hoàng nhé!”
Gương mặt Thiên gia không cảm xúc, vứt bỏ con dao găm, ra hiệu với tên thuộc hạ đứng một bên.
Thuộc hạ hiểu ý vội vã bước đến, lôi thi thể ra khỏi hiện trường.
Đúng lúc này, có một người đàn ông mặc vest bước nhanh vào phòng làm việc của Thiên gia.
“Thiên gia! Vương gia xảy ra chuyện rồi!”, thuộc hạ vội vã nói.
“Ồ!”, Thiên gia dường như không hề khiếp sợ khi nghe tin tức này, mà ngược lại trong mắt anh ta còn thoáng hiện những gợn sóng nhấp nhô hào hứng.
“Công quán Lãng Nguyệt vẫn hoạt động bình thường, nhưng Vương gia đã biến mất, Thiên Khôi hiện đang hỗn loạn, tôi đoán tám mươi phần trăm rằng ông ta chết rồi!”
Thiên gia cười ha hả nói: “Dưới thiên la địa võng của công quán Lãng Nguyệt vậy mà cũng có thể trốn thoát được, vị lãnh đạo mới lên này của Hải Dương có hai mạng à!”
Thiên gia vừa nói vừa rót rượu vào ly, anh ta nghiền ngẫm nở một nụ cười, nhẹ nhàng lắc ly rượu, rồi uống cạn sạch.
“Thiên gia, chúng ta có nên làm chút việc gì không?”, thuộc hạ hỏi.
“Làm cái gì? Đi tìm lời giải thích thay Thiên Khôi à? Hay là chớp thời cơ chèn ép chúng? Không cần làm gì đâu! Chỉ là Hải Dương, La Thành thôi, không ảnh hưởng nhiều đến toàn cục, nhưng mà, tôi lại cảm thấy rất hứng thú gặp mặt anh Trần này! Chưa tới nửa năm mà đã thâu tóm được hai thành phố! Thật thú vị!”
Thiên gia nói đến đây, rồi thong dong ngồi vào bàn làm việc.
Thuộc hạ hỏi: “Lẽ nào chúng ta không làm gì sao?”
“Tất nhiên là không phải thế, gì cũng không làm, người ngoài nhìn tôi thế nào? Tìm hai thằng tép riu của Hạ gia làm thịt đi!”, Thiên gia sai bảo.
“Chỉ tên tép riu thôi ư?”, thuộc hạ thắc mắc hỏi.
“Tất nhiên, một mặt là nói cho anh ta biết đây là lời cảnh cáo của tôi, mặt khác cũng cho anh ta biết chuyện này không liên quan đến tôi, còn về phía Thiên Khôi, cứ để chúng hỗn loạn đi, người Hải Dương định nhận đống hỗn loạn này thì cứ nhận, chúng ta không can thiệp vào!”
“Vâng ạ!”
Thuộc hạ nói xong, rồi vội vàng lui ra phòng làm việc.
Còn Thiên gia thì hứng thú rót rượu cho mình.