Nghĩ đến điều này, gã cũng cảm thấy không đáng thay Chu Tiểu Nhược, không hiểu tại sao cô ấy lại để ý đến một người đàn ông như vậy chứ.
"Anh Trần, cô Bạch, tôi đi trước chào hỏi những người khác, bọn họ vẫn đang chờ tôi đấy!", nói xong, Từ Tử Hàm nhìn chằm chằm Trần Hạo, nở nụ cười của người chiến thắng, đắc ý rời đi.
Trần Hạo chỉ là nghiền ngẫm cười một tiếng, cũng không nói nhiều.
Bạch Phi Nhi nói: "Không phải anh có quan hệ với Chu Tiểu Nhược sao? Anh ta khoe khoang ở trước mặt anh như thế mà anh vẫn có thể nhịn được?"
Trần Hạo nhìn cô: "Em nói gì thế! Anh có quan hệ với ai cơ!"
"Ha ha! Không thừa nhận ư? Đã sắp ly hôn rồi mà anh vẫn còn giấu giếm em?"
"..."
Trần Hạo nghe thấy lời chất vấn của Bạch Phi Nhi thì đen mặt lại, nghĩ thầm, anh giấu giếm em cái gì chứ?
"Chột dạ sao? Có cần phải đối mặt với vợ trước như thế không?", Bạch Phi Nhi thấy anh còn giả vờ "oan ức" thì không nhịn được nói.
Trần Hạo cạn lời nói: "Anh nói này bà xã, ly hôn là do em nói, dựa theo logic này của em, có phải anh cũng nên nghi ngờ cái gì không, nếu đã gán tội cho người khác, em bảo anh phải nói thế nào được? Chuyện anh không làm, anh thừa nhận cái gì?"
Bạch Phi Nhi có chút tức giận: "Không phải anh đã nói, cho dù sau này chúng ta không còn là vợ chồng thì vẫn là bạn bè sao? Chẳng lẽ nói thật với bạn bè khó như vậy à?"
Trần Hạo cạn lời, nghĩ thầm, anh đang nói thật hiểu không?
Có lẽ, Chu Tiểu Nhược thích anh! Nhưng điều này không có nghĩa là bọn anh phải có quan hệ với nhau chứ?
Cô em đơn thuần ơi, em có biết có quan hệ là gì không? Em có biết quan hệ đó là chỉ cái gì không?
Trong lòng Bạch Phi Nhi lại rất buồn bực, nghĩ thầm bảo anh nói thật khó như thế sao?
Càng nghĩ cô càng tức, quay người ra khỏi đại sảnh, đi đến hành lang bên ngoài.
Trần Hạo bất đắc dĩ chỉ có thể đuổi theo, ai ngờ, Bạch Phi Nhi vừa tới hành lang liền dừng chân lại, sau đó Trần Hạo nhìn theo hướng cô đang ngây ra nhìn, liền thấy một bóng người xinh đẹp, không phải Chu Tiểu Nhược thì là ai?
Mà lúc này bên cạnh Chu Tiểu Nhược là bạn thân Lâm Uyển của cô ấy.
"Tiểu Nhược, cậu làm như vậy là không đáng giá! Vì một người đàn ông mà phí phạm hạnh phúc cả đời của mình sao? Cậu có ngốc hay không?", Lâm Uyển nói.
Chu Tiểu Nhược cười nhạt một tiếng: "Đồ ngốc, cậu không hiểu đâu, đến lúc có một người đàn ông thật sự đi vào lòng cậu, cậu sẽ biết rõ tại sao tớ phải làm như vậy!"
Lâm Uyển vô cùng tức giận, muốn phản bác, nhưng lại không biết nên bắt đầu từ chỗ nào.
Chỉ có thể nói: "Rốt cuộc anh ta tốt ở chỗ nào? Cậu thích anh ta ở đâu? Anh ta còn là người có vợ đấy!"
Ở bên này, Bạch Phi Nhi nhìn thấy vậy thì không kìm được chuyển ánh mắt sang người Trần Hạo, ánh mắt kia giống như đang nói, anh còn gì để giải thích nữa?
Mà Trần Hạo thì cạn lời, đau hết cả đầu!
Trong lòng của anh rất oan uổng, nghĩ thầm, anh phong lưu phóng khoáng, đẹp trai ngời ngời cũng là tội lỗi sao? Anh có thể quản lý được thằng em và trái tim mình không làm chuyện có lỗi với em, nhưng anh không quản lý được người khác mà!
Tình cảm tương tư đơn phương này mà em còn cứ nhất quyết bắt anh tìm nguyên nhân, anh tìm kiểu gì được? Đúng là nói thế nào cũng không rõ mà!
Bạch Phi Nhi lại cho rằng chắc chắn là Trần Hạo đã làm cái gì trêu chọc người ta.
Nếu không dựa vào cái gì mà cô chủ nhà họ Chu lại phải thích anh? Nhất định là anh... Chính là anh!
Mà bên kia Chu Tiểu Nhược trầm mặc một lát mới nói: "Tớ biết thích một người đàn ông đã có vợ là không đúng, nhưng tớ không khống chế được mình, lần đầu tiên gặp anh ấy, tớ đã bị sự uyên bác của anh ấy thu hút, dường như không có gì là anh ấy không biết vậy! Sau đó bọn tớ xảy ra rất nhiều chuyện, mỗi lần anh ấy đều mang đến cho tớ cảm giác mới mẻ!"
"Chỉ bởi vì như vậy thôi?", Lâm Uyển nghĩ thầm, bà chị của tôi ơi, có phải cậu đã quá ngây thơ rồi không, bây giờ mấy em gái vị thành niên cũng không thích kiểu đấy đâu! Thế mà cậu lại bị trúng chiêu?"
"Đương nhiên không chỉ có vậy!"
"Còn có cái gì?"
"Anh ấy rất đẹp trai, ha ha ha, đặc biệt là lúc bá đạo!"