Chương 969
“Được…” Anh đã đứng dậy đi ra khỏi phòng, Thân Nhã đi theo sau anh: “Có cần gọi Tiểu Trương tới đây không?”
“Đừng lo, anh sẽ đến nơi an toàn và gọi điện cho em. Ngủ ngon…” Hoắc Đình Phong cúi người xuống, đôi môi mỏng nóng bỏng đặt lên cánh môi của cô.
Ẩm ướt mềm mại, ấm áp, tất cả hơi thở trong mũi Thân Nhã cũng là của anh.
Cuối cùng, anh dứt ra: “Có mùi hành lá thoang thoảng…”
Thân Nhã đỏ mặt, ngẩng đầu lên: “Rất khó ngửi phải không?”
“Không, rất quyến rũ…” Hoắc Đình Phong cười khẽ, giọng nói dịu dàng: “Anh rất thích, cũng thấy rất hưởng thụ. Hương vị gia đình là phải như thế. Trên đời này chưa từng có ai không nhiễm qua khói lửa…”
Anh ra về. Nhìn chiếc xe biến mất trước mắt, Thân Nhã mới xoay người lên lầu. Đã mười một giờ rưỡi rồi, không còn sớm nữa, cô cũng nên nghỉ ngơi rồi.
Ly hôn thì đáng bị chế nhạo sao? Thì phải tránh né ánh mắt khác thường của mọi người, không xuất hiện ở trước mặt họ sao?
Không cần thiết, hoàn toàn không cần thiết, trên thế giới này, ai rời khỏi ai cũng phải sống cả, Trần Vu Nhất rời khỏi cô thì còn có Lâm Nam Kiều, vẫn có thể sống đến như diều gặp gió.
Không có Trần Vu Nhất, cuộc sống của cô cũng đầy đủ, chăm chỉ và thiết thực, cho nên thật sự không cần thiết.
Thực ra ly hôn không có nghĩa là kết thúc cuộc sống, nếu bạn có thể suy nghĩ thông thoáng thì nó sẽ là một điểm xuất phát mới, một sự khởi đầu mới.
Ngày hôm sau.
Thân Nhã thức dậy hơi muộn, khi cô thức dậy thì đã hơn sáu giờ rưỡi, cô rời giường, rửa mặt chải đầu.
Tiểu Trương đợi ở dưới lầu, cô lên xe, thắt dây an toàn: “Anh ấy đâu rồi?”
“Anh Hoắc sao?” Tiểu Trương nói: “Anh Hoắc rất bận, hôm nay không thể dành thời gian ra được nên bảo tôi đến tiễn cô Thân.”
Lần đầu tiên Thân Nhã cảm thấy tò mò: “Anh ấy đang bận cái gì vậy?”
“Anh Hoắc rất lợi hại, nhưng đang bận cái gì thì tôi không biết, tôi rất tôn sùng anh Hoắc.” Trong lời nói của Tiểu Trương toàn là giọng điệu khen ngợi.
Thân Nhã cười, người đàn ông đó đúng là xuất sắc và xuất chúng, khiến cho người ta không cầm lòng được sẽ khen ngợi.
“Nhưng cô Thân à, cô và anh Hoắc có phải đang yêu nhau không?”
“…” Thân Nhã im lặng.
“Biết hai người đang yêu nhau, cô Thân nên xưng hô với anh Hoắc thân mật hơn chút, nếu không thì nghe xa lạ lắm, Đình Phong nghe gần gũi và dễ nghe biết bao.”
Thân Nhã: “…”
Khi đến công ty, cô muốn xuống xe thì Tiểu Trương gọi cô lại, đưa cho cô một hộp quà, nói là do anh Hoắc tặng.
Anh ấy tặng cái gì vậy? Thân Nhã tò mò.
Sau đó thì đi làm, cô cũng không có thời gian để mở hộp quà, tập trung hết mức vào công việc, cô để hộp quà trong ngăn kéo.
Trong lúc ăn trưa, Trần Diễm An gọi tới và hẹn ở quán cà phê đối diện, cô ấy vẫn ăn mặc xinh đẹp, váy dài, áo gió, giày cao gót, nhưng trông vẫn hơi hốc hác.