CHƯƠNG 155
Diệp Giai Nhi cầm ly nước trên bàn lên, để sưởi ấm đôi tay hơi lạnh lẽo của mình: “Có một chuyện có lẽ là chồng em vẫn chưa biết, em đã biết chuyện anh và cô của anh yêu nhau từ ba năm trước rồi.”
Anh bỗng híp mắt, mím chặt môi, nhìn chằm chằm cô: “Vợ, rốt cuộc còn bao nhiêu chuyện mà tôi chưa biết?”
“Hết rồi, chỉ có chuyện này thôi, tôi cũng chỉ tình cờ biết được thôi, chứ không cố ý thăm dò chuyện riêng tư của anh, vì tôi đâu có thói quen đấy.”
Diệp Giai Nhi nói rất chậm rãi, đọc rõ từng câu từng chữ.
“Tình cờ biết được? Có phải vợ tình cờ cũng quá ngẫu nhiên rồi không?” Anh nhíu mày hỏi.
“Giờ chồng đang chất vấn em à?” Cô cười đáp: “Quả thật ngay cả bản thân em cũng cảm thấy chuyện này quá trùng hợp, nhưng đây là sự thật, là cô giáo, em vẫn có chút nhân phẩm để bảo đảm.”
Nhưng giọng nói của Thẩm Hoài Dương lại trở nên thờ ơ: “Dù cô biết được những chuyện này thì sao?”
Hai tay Diệp Giai Nhi vô thức nắm chặt ly, hơi bị tổn thương trước giọng điệu của anh, nhưng vẫn ngẩng đầu ưỡn ngực.
“Tôi muốn biết rốt cuộc giữa anh và cô của anh là thuộc quan hệ gì? Lúc ở Thành phố B, chẳng phải anh vừa nhận được tin cô ta xảy ra chuyện, đã ném tôi ở bên đường, đi suốt đêm quay về Huyện Thiểm à?”
Anh lẳng lặng nhìn cô một lúc, đôi mắt đen láy càng đen kịt như màn đêm, rồi nói: “Liên quan gì đến cô?”
Liên quan gì đến cô…
Năm chữ ngắn gọn như thế, nhưng lại khiến tim Diệp Giai Nhi như bị thứ gì đó đâm vào, nỗi đau châm chích này lan tràn khắp người.
“Anh gọi tôi là vợ, sao chuyện này lại không liên quan đến tôi?”
“Hình như vợ đã quên mất một số chuyện…” Thẩm Hoài Dương mấp máy môi mỏng, phát ra giọng nói trầm thấp: “Ban đầu tại sao chúng ta lại lựa chọn kết hôn?”
“…” Cô sửng sốt, không nói gì.
“Ban đầu để giữ lại đứa bé trong bụng cô nên cô mới lựa chọn kết hôn với tôi, ‘vợ’ chỉ là danh hiệu qua giao dịch, còn chuyện riêng của tôi thì cô chẳng có quyền gì để hỏi, hiểu chưa?” Thẩm Hoài Dương nói.
Tim cô bỗng run lên, cô cảm thấy môi mình khô khốc, khẽ cười khẩy châm biếm: “Tôi hiểu rồi, CHỒNG.”
Lúc trước cô từng cảm thấy, từ chồng, từ vợ đẹp đẽ, cảm động đến thế.
Nhưng giờ cô lại cảm thấy cực kỳ mỉa mai.
“Chẳng lẽ, nói cách khác, vợ nhận ra là đã yêu tôi rồi?” Anh càng khóa chặt gương mặt cô, không bỏ qua chút cảm xúc nhỏ nhặt nào.
Diệp Giai Nhi nghe vậy thì hít sâu một hơi, nở nụ cười rạng rỡ: “Chẳng phải anh nói là đôi bên giao dịch theo nhu cầu của mình à, chồng nghĩ nhiều rồi.”
Đôi môi mỏng của anh nhất thời mím thành một đường thẳng, anh nhíu mày, càng lạnh lùng hơn, rồi xoay người, đi vào phòng tắm.
Anh cởi áo len và quần âu trên người ra, nhất thời chỉ còn lại quần lót, nước ấm xối xuống đỉnh đầu, rồi chảy xuống vóc dáng hoàn hảo như điêu khắc, nhưng không thể xua tan nỗi buồn bực.
Nỗi buồn bực đó hơi kỳ lạ, anh cũng không biết phải diễn tả thế nào…
Trong phòng, Diệp Giai Nhi đặt ly nước xuống bàn, khóe miệng nở nụ cười lạnh lẽo mỉa mai, lặng lẽ ngồi trên sofa.
Quả nhiên ai động lòng trước thì người đó tiêu đời.
Suy cho cùng, vẫn là cô tự mình đa tình, còn anh hoàn toàn không có cảm giác gì với cô.
Trong phòng đang bật máy sưởi, nhưng cô lại không cảm thấy ấm tý nào, mà chỉ thấy lạnh lẽo, nực cười.