CHƯƠNG 166
Diệp Giai Nhi khẽ vỗ vai cô ta, bảo cô ta đừng đùa nữa rồi nhìn Điền Quốc Gia: “Không sao, một mình tôi về cũng được, thời gian còn sớm, cậu ở lại đi.”
Cầm chiếc chìa khóa xe đặt trên bàn lên, Điền Quốc Gia cười nói: “Chúng ta thuận đường, vừa hay tôi có một vụ án tối nay cần tăng ca giải quyết, nên cũng không ở lại nữa, đi thôi.”
“Đúng vậy, đi đi, hai người thuận đường, tiện ngồi cùng xe luôn, tốt biết bao!” Từ Thiến Thiến đẩy hai người họ ra khỏi quán bar.
Sau đó, Điền Quốc Gia đi khởi động xe, Diệp Giai Nhi đứng đợi bên đường, lúc ánh mắt vô tình lướt qua chiếc Land Rover màu đen và cả biển số xe không thể nào quen thuộc hơn nữa kia, cô không khỏi nhớ lại những lời anh nói khi rời đi.
Ngồi đây đợi tôi một lúc, bàn xong hợp đồng này, chúng ta sẽ cùng rời đi… Cô nhếch miệng lên, sự chế giễu nơi đáy mắt vô cùng rõ ràng, anh tưởng anh là ai, anh bảo cô đợi, cô phải ngoan ngoãn ngồi đó đợi à?
Điền Quốc Gia lái xe tới, mở cửa xe ra, cô ngồi vào trong, chiếc xe chậm rãi hòa mình vào dòng đường.
* Một lúc sau, Thẩm Hoài Dương từ trên tầng đi xuống, bước nhanh như gió, như có chút gấp gáp, trợ lý Trần và tổng giám đốc Trương vẫn còn đang ở trong phòng bao.
Những chi tiết và việc cần chú ý của hợp đồng anh đã bàn giao lại cho trợ lý Trần, chuyện kí hợp đồng còn lại để trợ lý Trần tiến hành là được.
Đi đến gần bàn, ánh mắt anh lướt qua từng người một, nhưng lại không thấy bóng dáng người phụ nữ kia đâu.
“Anh Thẩm.” Từ Thiến Thiến để ý đến anh, nói: “Anh đang tìm Giai Nhi sao?”
Thẩm Hoài Dương khẽ gật đầu, nhíu mày: “Cô ấy đi đâu rồi?”
“Cô ấy đã về nhà rồi, rời đi cùng với cảnh sát Điền, hai người họ tiện đường, vừa hay có thể đi xe của cậu ấy.” Từ Thiến Thiến giải thích.
Ánh mắt Thẩm Hoài Dương lập tức trở nên u ám, nặng nề, anh đè nén lại cảm xúc đang bùng nổ trong lòng, yếu hầu khẽ chuyển động, giọng nói vô cùng trầm thấp: “Cảnh sát Điền?”
“Chính là người đã cùng ăn táo với Giai Nhi, hai người đều đã rời đi từ lâu rồi, nói không chừng giờ cũng đã đến nhà rồi đấy chứ.”
Hơi thở tỏa ra từ trên người Thẩm Hoài Dương lập tức trở nên lạnh lẽo, ánh mắt sâu thẳm lạ thường, không mang theo chút độ ấm nào, lạnh lẽo như băng…
Cảm nhận được sự lạnh lẽo đập vào mặt, cơ thể Từ Thiến Thiến bất giác run lên.
Anh không nói gì, môi mỏng mím thành đường thẳng, đi ra khỏi quán bar Mị Sắc.
Mỗi bước anh đi qua đều mang theo một cơn gió lạnh quất vào mặt, khiến Từ Thiến Thiến lạnh đến mức bả vai co lại.
Nhưng nói đi thì phải nói lại, có phải quan hệ giữa anh Thẩm và Giai Nhi có chút không bình thường hay không?
Sao cô cứ cảm giác giữa hai người đang che giấu chuyện gì thế nhỉ?
Xe dừng lại trước tòa chung cư, Diệp Giai Nhi cất tiếng nói cám ơn: “Hôm nay thật phiền cậu quá.”
“Chúng ta đều là bạn học cũ, nào có chuyện phiền hay không phiền chứ.” Điền Quốc Gia cười hiền hậu.
Thấy thế, Diệp Giai Nhi cũng cười theo, Điền Quốc Gia không hề khác gì với thời học cấp ba cả.
Vẫn chất phác như vậy, còn nữa, mỗi lần nhìn thấy con gái mặt vẫn đỏ lên.
“Tôi đi trước nhé, cậu trên đường lái xe về nhà cẩn thận.” Dặn dò xong, cô đẩy cửa xe ra đi xuống.
Mà Điền Quốc Gia cũng vội xuống xe, tiến lên, bước mấy bước chặn ở trước mặt cô, có vẻ hơi bối rối, còn có chút căng thẳng và bất an.