CHƯƠNG 1292
“30 tỷ.”
Lông mày của Trần Vu Nhất nhướn lên, Lâm Nam Kiều cũng cảm thấy mình dùng công phu sư tử ngoạm rồi, thần sắc như này của anh ta, cô ta cũng không biết phải nói gì.
Từ khi bắt đầu tới bây giờ, ngay cả bản thân cô ta cũng chưa từng có 30 tỷ.
Suy nghĩ một lát, sau đó Trần Vu Nhất nói: “Trưa mai sẽ lấy cho em.”
Trong lòng Lâm Nam Kiều vô cùng vui sướng, trong lòng chợt kích động, lao tới, cô ta ôm lấy Trần Vu Nhất.
Lông mày nhíu càng chặt, Trần Vu Nhất không thay đổi sắc mặt mà đẩy cô ta ra, ánh mắt lóe lên: “Đi ngủ đi, hai ngày nay việc ở công ty rất nhiều.”
“Được, vậy anh nhớ nghỉ ngơi sớm, cần em pha một ly cà phê cho anh không?”
“Không cần, đi ngủ đi.” Trần Vu Nhất cầm bút lên, tiếp tục bận rộn.
Thấy vậy, Lâm Nam Kiều rời đi, hơn nữa còn đóng cửa phòng sách lại, dù sao thứ cô ta muốn có được đã có được rồi.
Nghĩ lại, vậy mà phải cho tên bác sĩ mập đó 30 tỷ, cô ta rất đau lòng, 30 tỷ, nếu như có thể thuộc về cô ta thì tốt biết mấy!
…
Thân Nhã rất buồn ngủ, hơn nữa rất mệt, có hơi lười, không chịu đi tắm.
Cơ thể cao lớn của Hoắc Đình Phong hơi cúi xuống, ôm ngang người cô lên, nước trong bồn tắm đã xả xong, độ ấm cũng thử rồi.
“Mệt không thể tắm, vậy thì còn có sức cởi quần áo không?” Anh hỏi.
Nếu đã đến phòng tắm, lại xả xong nước, Thân Nhã vực dậy tinh thần: “Không sao, em có thể tự tắm.”
Hoắc Đình Phong lại không chịu, ngược lại nói kiểu rất đương nhiên: “Anh luôn thích phục vụ tới cùng, nếu đã tới bước này, cũng phải có đầu có cuối…”
Thân Nhã còn muốn nói gì nữa, tay của Hoắc Đình Phong đã nhanh chóng cởi quần áo của cô ra.
Động tác quá đột ngột, khiến cô không kịp phòng bị, Thân Nhã hét lên một tiếng, anh lại đẩy nhanh động tác, một lát sau, anh đã cởi sạch cô giống như một đứa trẻ mới sinh.
Cái gì cũng không mặc, Thân Nhã cảm thấy có hơi mất mặt, lập tức nhảy vào trong nước, vô cùng bực tức, trực tiếp hắt nước vào anh.
Anh mặc áo sơ mi trắng, nước ấm rất nhanh làm ướt áo, dính chặt vào lồng ngực, ướt người, thậm chí cách lớp áo còn có thể nhìn thấy thứ lồi lên.
“Anh thật mẫn cảm…” Thân Nhã liếc qua anh, nheo mắt lại.
“Anh cũng cảm thấy như vậy…” Hoắc Đình Phong nhìn trước ngực, sau đó vẫy tay với cô: “Qua đây, anh giúp em tắm.”
Cô lắc đầu, hai tay ôm trước ngực, không chịu, nhưng anh cũng không chịu tha cho cô, cánh tay dài vươn ra, ôm cô vào trong lòng.
Anh mới đầu giúp cô tắm, kì cọ, cuối cùng, anh dứt khoát cũng cởi đồ ngồi vào.
Hai người đang nghịch thì điện thoại đổ chuông, vẫn là Tô Chính Kiêu, anh ta nói anh ta mơ thấy Hoài Giang, không ngủ được, muốn uống rượu với anh.
Hoắc Đình Phong nhíu mày, đáp ứng, sau đó cúp máy.
Khi đối đãi với Thân Nhã, lại dịu dàng như nước, dùng khăn lông lau nước trên người cô, sau đó dùng khăn tắm quấn cô lại, hôn lên môi cô: “Anh đi rồi sẽ về…”