CHƯƠNG 244
Lúc Diệp Giai Nhi tỉnh lại là bảy giờ mười, ánh mắt theo bản năng nhìn xuống sàn.
Lại thấy, chăn trên sàn đã được gấp gọn, đặt chỉnh tề ở một bên, mà phòng khách cũng không còn tiếng nói truyền tới, rất rõ ràng, anh đã rời đi rồi.
Thức dậy, đánh răng rửa mặt, do ngủ nướng, cho nên nhất định là không kịp ăn sáng, cô định hâm nóng ly sữa.
Đi tới phòng bếp, lại nhìn thấy trên kệ bếp đặt bình giữ nhiệt, cô bước tới, có chút nghi hoặc mở ra, lúc này mới nhìn thấy bên trong có đậu nành, cháo gạo lứt.
Bên cạnh lại đặt quẩy, bánh bao, còn có bánh nướng, thậm chí có cả hai trái trứng luộc lá trà.
Không cần nghĩ cũng biết những thứ này là ai mua, chỉ là, trong lòng cô lại có chút kinh ngạc, không nghĩ tới, anh lại làm chuyện thế này.
Đến trường, xém chút trễ mất, nhưng còn may, cũng rất kịp giờ.
Đi tới phòng học, lại phát hiện vị trí của Thẩm Trạch Hy vẫn trống không, cô lại hỏi giáo viên dạy thay lớp tự học buổi tối tối qua, giáo viên dạy thay nói vị trí đó luôn trống.
Tính ra, Thẩm Trạch Hy đã không đến trường cả ngày rồi!
Diệp Giai Nhi cau mày, đi ra khỏi văn phòng, gọi điện thoại cho thím Lý ở nhà họ Thẩm: “Thím Lý, Trạch Hy có về nhà họ Thẩm không?”
“Không có, cậu hai cả đêm không về.”
Cô bất giác cau chặt mày lại, gọi số của Thẩm Trạch Hy, âm báo không ai bắt máy.
Không về nhà họ Thẩm, cũng không đến trường, cậu rốt cuộc đã đi đâu?
Giây lát sau, cô lại bấm gọi điện thoại, lần này, cuối cùng kết nối, mặt cô lập tức lộ ra vui mừng.
Nhưng mà, tạp âm truyền ra trong điện thoại còn có tiếng loa phát thanh khiến trái tim Diệp Giai Nhi lộp bộp, hai tay bất giác nắm chặt lấy điện thoại, mở miệng nói: “Trạch Hy, em đang ở đâu?”
Nghe tiếng loa phát thanh từ điện thoại truyền tới, rõ ràng là sân bay, nhưng lúc này, cậu ở sân bay làm gì?
“Sân bay.” Thẩm Trạch Hy không hề giấu diếm, nói thật.
Nghe vậy, hô hấp của Diệp Giai Nhi có chút gấp gáp, vừa cầm điện thoại, vừa nhanh chóng rời khỏi trường học: “Trạch Hy, em đừng đi, cứ đứng đó, chị tới ngay!”
Xông ra khỏi trường học, cô vươn tay chặn một chiếc taxi ngồi vào, hổn hển nói: “Sân bay.”
Trên đường, tốc độ taxi không tính là chậm, nhưng đối với Diệp Giai Nhi đang nóng lòng như lửa đốt mà nói, quả thực là quá chậm.
Ngồi ở vị trí ghế phụ, cô liên tục thúc giục tài xế, kêu ông ấy nhanh một chút, nhanh thêm chút nữa.
Tài xế cũng tốt tính, không nói gì, cố gắng gia tăng tốc độ.
Dù vậy, cuối cùng lúc đến sân bay đã là hai tiếng sau, ngày đông lạnh giá, phần lưng Diệp Giai Nhi thậm chí vội đến đổ mồ hôi.
Đứng trong sân bay rộng lớn kẻ đến người đi, cô nhìn ngó xung quanh, tìm kiếm bóng dáng Thẩm Trạch Hy, đồng thời, vội lấy điện thoại ra, lại gọi đi: “Trạch Hy, em ở đâu?”
“Tiệm bánh gato bên cạnh.”
Nghe vậy, cơ thể và trái tim luôn căng thẳng của Diệp Giai Nhi thoáng chốc thả lỏng, cô khẽ thở hổn hển, vỗ vỗ ngực, còn may, cậu còn chưa đi.
Cô cẩn thận xem từng quán xung quanh, quả nhiên nhìn thấy một tiệm bánh gato.
Đi vào, liền nhìn thấy Thẩm Trạch Hy đang ngồi ở bàn trong góc cạnh cửa, đang bấm điện thoại, nhìn thấy cô, cậu ngẩng đầu, mỉm cười, mang theo sự xán lạn chỉ thuộc về thiếu niên.