CHƯƠNG 715
Bỗng chốc, cơ thể của Thẩm Hải Băng như bị sét đánh, từng tiếng Giai Nhi giống như đạp vào trái tim cô ta, sắc nhọn, đau đớn vô cùng.
Duy trì động tác như thế, cô ta không động, một lát sau, khóe miệng nở một nụ cười chua chát.
“Cậu đau, tôi cũng đau theo, muốn đau, chúng ta cùng đau, con là của cậu, nhưng cũng là của tôi, cùng nhau đau…”
Anh ngủ không được yên ổn, lông mày nhíu chặt, giọng nói trầm thấp từ đôi môi rỉ ra.
Mỗi khi nghe một chữ, trái tim của Thẩm Hải Băng lại đau thêm vài phần, sự thâm tình, chân tình đó của anh, đều không dành cho cô ta.
Anh duy trì tư thế đó bất động, mà cô ta ngồi trên thảm cũng không bất động, trong căn phòng vô cùng yên ắng, bầu không khí lưu động, bình yên không tiếng động.
Không biết qua bao lâu, có lẽ là một tiếng, cũng có lẽ là hai tiếng, anh dần tỉnh, mắt hơi nheo lại mở hé một khe.
Đập vào mắt là chiếc cổ trắng ngần của phụ nữ, nhưng mùi hương bay vào mũi lại không phải của cô, Thẩm Hoài Dương nheo mắt, đẩy người phụ nữ ra.
Bất thình lình, Thẩm Hải Băng bị anh đẩy ngã ra sàn.
Nhíu mày, anh có hơi ngạc nhiên: “Cô sao lại ở đây?”
Rượu còn chưa tan hết, đâu có hơi nặng, Thẩm Hoài Dương lắc đầu, bàn tay nổi rõ khớp xương đưa lên day nhẹ mi tâm.”
“Tôi tới xem thử, không ngờ cậu uống nhiều rượu như vậy.” Giống như cô ta là yêu thú hồng thủy, hành vi của anh lần nữa làm tổn thương cô ta, chống người, Thẩm Hải Băng đứng dậy.
“Ừm…” Thẩm Hoài Dương mấp máy môi, đáp: “Về không? Tôi muốn đi một nơi…”
“Tôi và cậu cùng đi!” Cô ta nói. tải áp hola để đọc tiếp nhé.
Anh lại từ chối thẳng, không hề do dự, vô cùng dứt khoát: “Tôi đi một mình là được, cô về nhà họ Thẩm đi.”
Anh chỉ muốn say một trận, cần thả lỏng, sau khi thả lỏng, thứ nên tiếp tục vẫn phải tiếp tục…
Thẩm Hải Băng cười tự giễu: “Từ khi nào cách thức chung đụng giữa tôi và cậu lại biến thành như này, ngay cả lời dư thừa cũng không có, vội đuổi tôi đi như vậy sao?”
“Không có, tôi có việc gấp, đang vội, nơi đó, cô không thích hợp đi…”
“Nơi đó?” Thẩm Hải Băng hỏi ngược: “Không có nơi nào không thích hợp đi cả, đây chẳng qua chỉ là cái cớ của cậu mà thôi.”
Nghe vậy, mắt của Thẩm Hoài Dương trở lên thâm trầm, đen như mực: “Thật sự muốn đi sao?”
“Muốn đi…” Thẩm Hải Băng dứt khoát đáp lại, cô ta muốn đi, chính là muốn đi, nhất định phải đi, cô ta muốn biết rốt cuộc là nơi nào!
…
Chỉ là điều cô ta không ngờ nơi anh dẫn cô ta đến lại là nơi này…
Ừm, nơi anh dẫn cô ta đến là nhà của Diệp Giai Nhi, anh đang cầu xin sự tha thứ của Quách Mỹ Ngọc, mà cô ta đứng ở một bên…
Đây là chuyện quái gì vậy?
Buổi trưa uống nhiều rượu như vậy, còn chưa tỉnh rượu, mới vừa mở mắt, nơi đầu tiên muốn đến lại là nơi này, anh có phải chê vết thương của cô ta không đủ sâu không?