CHƯƠNG 282
Cho dù là giáo dục hay là cử chỉ cũng đều nhã nhặn và cao quý nhất, nhưng mà mẹ nhìn bộ dạng lúc này của mẹ đi, con rất khó để có thể liên kết với hai chữ nhã nhặn. Bây giờ mẹ có bộ dạng như thế nào, mẹ có muốn soi gương không?”
“Cô!” Tô Tình tức giận đến nỗi sắc mặt đều trắng bệch.
Thẩm Hải Băng mở miệng quát lớn: “Giai Nhi, cháu bớt tranh cãi đi!”
Mà bà Triệu cũng rất không đồng ý: “Thân là con dâu, sao cô lại có thể nói chuyện với mẹ chồng của mình như vậy?”
“Không phải là tôi nói chuyện như thế nào, mà điều kiện tiên quyết là nói chuyện với tôi như thế nào? Có một số việc có thể nhìn thấy rất rõ ràng, chỉ là không vạch trần mà thôi, giống như trước mặt chính là cạm bẫy, nhưng mà tôi không thể không nhảy vào, có đúng không?
Nếu như tôi không đâm thủng cái bẫy này thì nó vẫn sẽ luôn tồn tại, hơn nữa càng ngày càng lớn.”
Một câu nói của Diệp Giai Nhi đã đâm trúng vào điểm yếu của Tô Tình và bà Triệu, thái độ của cô không sợ sệt: “Nếu như ở đây đã không chào đón con, vậy thì con vẫn nên rời khỏi đây thôi.”
Vừa mới nói xong, cô không tiếp tục ở lại đây nữa mà trực tiếp đi khỏi, Tô Tình lại càng tức giận hơn.
Một lát sau, bà Triệu cũng lắc đầu đi khỏi, trước khi đi còn ném xuống một câu, con dâu của bà ghê gớm hơn nhà chúng tôi nhiều.
Không thể nghi ngờ gì, câu nói này như là đánh một cái tát vào mặt của Tô Tình, xem như là Diệp Giai Nhi đã vứt sạch mặt mũi của bà ta ở trước mặt bà Triệu, trong lòng bà ta quả thật tức giận không chịu được.
Thế là ở trong phòng chỉ còn lại có Thẩm Hải Băng và Tô Tình.
Ánh mắt hơi lóe lên, trong mắt của Tô Tình lướt qua một ánh sáng mơ hồ, vừa tối vừa chìm, bà ta nói: “Hải Băng, chị dâu hỏi em một chuyện…”
Động tác tay của Thẩm Hải Băng hơi dừng lại: “Chị dâu, có chuyện gì vậy?”
“Em nói thật với chị dâu, bây giờ trong lòng của em còn có tình cảm với Hoài Dương không? Chị dâu hỏi em là đang hỏi thật lòng, đừng có nói dối.” Tô Tình lặp đi lặp lại nhiều lần.
Có chút bối rối, Thẩm Hải Băng không mở miệng ngay, xem như không hiểu bà ta có ý gì, cũng không biết là bà ta muốn làm cái gì, cho nên không trả lời.
“Chị dâu muốn biết câu trả lời của em, em cũng đừng có cố kỵ nữa, cứ nói thẳng ra đi, rốt cuộc là em có còn tình cảm không?”
Ánh mắt vô cùng thâm sâu, đối với Diệp Giai Nhi đúng là trong lòng của Tô Tình đã động mấy phần tâm tư.
Bà ta cho là Diệp Giai Nhi tương đối nghe lời, nhưng mà bây giờ mới nhận ra mình có hơi sai lầm rồi.
So sánh với Thẩm Hải Băng, không chỉ không nghe lời mà còn có chút ngang ngược.
Ở trước mặt bà Triệu lại giẫm đạp sự tôn nghiêm và thể diện của bà ta ở dưới chân, cục tức này, làm sao mà bà ta có thể nuốt trôi được chứ.
Trong lòng của bà ta vừa mới nhớ tới ánh mắt bất đắc dĩ nhưng mà lại mang theo sự đồng cảm của bà Triệu lúc ra về, ngọn lửa ở trong lòng Tô Tình thiêu đốt càng ngày càng kịch liệt.
Bà ta là mợ Thẩm, ở thành phố S, ai gặp bà ta cũng phải nhượng bộ ba phần, có khi nào mà người khác dùng ánh mắt như thế nhìn bà ta cơ chứ?
Con dâu nhà họ Thẩm là ai cũng được, nhưng tuyệt đối không thể là Diệp Giai Nhi!
Nếu như còn tiếp tục như vậy, một ngày nào đó bà ta sẽ bị Diệp Giai Nhi làm cho tức đến chết tươi, chuyện này không thể cứ tiếp tục như thế.
Nhân dịp tình thế vẫn còn có thể cứu vãn, cho nên bà ta muốn ngăn cản cơn sóng dữ.