CHƯƠNG 137
Đã ba năm cô ta chưa từng nhìn anh gần như vậy, so với ba năm trước, anh của lúc này đã chững chạc và trưởng thành hơn, tựa như rượu vang đỏ sau khi ủ, thành thục và đầy hấp dẫn.
Thẩm Hải Băng động đậy, từ từ tiến lại gần anh, trái tim đập thình thịch, giống như tên ăn trộm.
Cô ta cúi xuống, đôi môi đỏ mọng đặt trên trán anh, nhẹ nhàng tựa lông hồng, sợ đánh thức anh, lại sợ làm anh kinh ngạc.
Nhưng mà, cảnh tượng này tình cờ lọt vào mắt Diệp Giai Nhi đang đẩy cửa bước vào, giây phút đó, cô đứng ngơ ngác như pho tượng, không nhúc nhích.
Thẩm Hải Băng cũng sững sờ, trong chốc lát, bầu không khí như đông cứng lại, không hề lưu chuyển, im lặng như tờ.
Hai người cứ đứng im như thế nhìn đối phương từ xa.
Diệp Giai Nhi nhìn chằm chằm Thẩm Hải Băng, mà Thẩm Hải Băng cũng nhìn Diệp Giai Nhi, khoảng cách không xa không gần, nhưng đủ để nhìn thấy hết…
Lúc này, cho dù là ai cũng không biết phải mở miệng thế nào, hoặc là sau khi mở lời thì phải giải thích thế nào đây…
Thời gian trôi qua, cả hai vẫn duy trì trạng thái đó, bọn họ nhìn nhau, không ai lên tiếng.
Cuối cùng, Thẩm Trạch Hy rề rà đi tới lên tiếng phá vỡ sự im lặng, anh ta mắng Diệp Giai Nhi: “Không phải là em đã bảo chị đừng đi lung tung sao, có phải chị không cần chân nữa không?”
Thu lại dòng suy nghĩ, Diệp Giai Nhi không nghe rõ cậu ta đang nói gì, chỉ ngơ ngác thốt ra một câu: “Em nói cái gì?”
Thẩm Trạch Hy bất đắc dĩ lặp lại lần nữa: “Chân còn đau không?”
“Không đau nữa, đỡ hơn nhiều rồi, nếu không thì làm sao đến đây được.” Diệp Giai Nhi nở nụ cười gượng gạo.
Thẩm Trạch Hy yên tâm, cậu ta ngạc nhiên hỏi: “Sao lại đứng đây mà không đi vào?”
Vừa nói, cậu ta vừa lách qua cô nhìn vào phòng, cô cậu ta đã tỉnh, còn anh trai của anh ta thì hình như vừa mới dậy.
“Không phải, chị cũng mới đến thôi.” Cô tránh nặng tìm nhẹ, đè nén những suy nghĩ trong lòng.
Trong lúc hai người nói chuyện, thân hình thon dài của Thẩm Hoài Dương cũng ngồi dậy, trong mắt vẫn còn ít tơ máu, anh vẫn còn rất mệt.
“Chân đỡ rồi?” Anh nheo mắt nhìn Diệp Giai Nhi, sau đó nhìn xuống chân cô.
Diệp Giai Nhi gật đầu: “Không sao nữa rồi, đi từ nhà đến đây cũng không thấy đau.”
“Để bác sĩ kiểm tra lại rồi thay băng, có thể đi hay không cũng không phải do em quyết định…”
Giọng anh trầm khàn mang theo chút ngái ngủ, nhưng lại cứng rắn không cho phép người khác phản kháng Một lúc sau, bác sĩ và y tá bước vào, bác sĩ thì kiểm tra tình trạng của Thẩm Hải Băng, còn y tá thì kiểm tra vết thương của Diệp Giai Nhi.
May mắn là tình trạng cả hai đều rất tốt, không có vấn đề gì lớn.
Sau đó, Thẩm Hoài Dương muốn trở về nhà để xử ít giấy tờ, Thẩm Trạch Hy cũng đi theo anh.
Vì vậy, trong phòng không thể tránh khỏi việc lại lần nữa chỉ còn lại hai người.
Diệp Giai Nhi yên lặng ngồi bên cạnh cửa sổ, cầm cốc nước trong tay, uống từng ngụm nhỏ, suy nghĩ trong đầu lại cuồn cuộn như sóng biển.
Cảnh tượng ban nãy, cô thấy rất chân thực, rõ ràng, Thẩm Hải Băng có lòng riêng với anh, cả yêu và thích.
Ánh mắt Thẩm Hải Băng thỉnh thoảng sẽ nhìn về phía cô, khóe môi mấp máy, muốn nói lại thôi, như muốn nói điều gì đó lại không biết nên mở miệng thế nào.
Cuối cùng, một lúc lâu sau, cô ta nói: “Giai Nhi, chúng ta nói chuyện đi.”