CHƯƠNG 447
Bỏ thìa vào trong chén, nhận điện thoại, là Điền Quốc Gia gọi tới, nói là chuyện của luật sư.
Diệp Giai Nhi đi ra ngoài ban công nhận điện thoại, sau khi bàn bạc chuyện của luật sư với Điền Quốc Gia xong, cô quay người trở về phòng khách, bỗng nhiên phát hiện chẳng biết từ khi nào sau lưng mình đã có một bóng người cao lớn.
Thẩm Hoài Dương đứng sau lưng cô, cái bóng bao phủ cô ở bên trong, đôi mắt thâm thúy giống như biển cả bao la, cả người anh dán vào cô, cặp mắt cứ nhìn chằm chằm vào cô, vừa sâu lại vừa tối, giống như là muốn nhìn thẳng vào đáy mắt cô, hung hăng hút cô vào người, sau đó nuốt chửng cô.
“Căn biệt thự này, ngoại trừ cô ra, không có người phụ nữ thứ hai, cô là người duy nhất, tối nay ở lại đây đi.”
Anh nói, giọng nói vừa nhẹ lại vừa mềm, giống như một cơn gió thổi phất qua, nhưng lại chậm như thế.
Bất giác, trái tim cô bởi vì câu nói và ngữ khí này của anh mà đập nhanh không thể khống chế.
Mà trong đôi mắt anh chỉ phản chiếu bóng hình cô, ngoại trừ cái đó ra thì không còn gì khác, giống như là cả thế giới của anh chỉ tồn tại một mình cô.
Vốn dĩ đôi mắt của anh đã đen thăm thẳm, như một loại mực tàu cao cấp tỏa ra ánh sáng lung linh, lúc này lại càng thêm thâm thúy, quyến rũ, hấp dẫn người hơn.
Nếu như đôi mắt của một người đàn ông quá hẹp dài, vậy thì đến lúc tuyệt tình sẽ chỉ lộ ra sự âm tàn và vô tình. Ngược lại, nếu như thâm tình thì sẽ làm cho tất cả mọi người sa vào trong đó.
Sau khi xuất thần ngơ ngác một lúc, Diệp Giai Nhi kéo suy nghĩ hỗn loạn xa xôi của mình trở về, kiềm chế cảm xúc rung động không nên có xuống phía dưới, khôi phục lại vẻ trấn định và lạnh lùng như ban đầu, làm như không có chuyện gì xảy ra, bình bình đạm đạm.
Dựa vào mối quan hệ hiện tại của hai người, cô căn bản không thích hợp ngủ qua đêm ở đây.
Với lại, lời nói khi nãy của anh rốt cuộc là đang lấy tâm trạng và thái độ gì mà nói ra cô, không thể hiểu chút nào.
Hoặc là, rốt cuộc là câu nói có vẻ mập mờ của anh đang muốn biểu đạt cái gì, cô lại càng không hiểu.
Với lại, dựa vào mối quan hệ hiện tại của hai người bọn họ, cô ở lại đây căn bản là không thích hợp, chứ đừng nói chi là ngủ ở đây.
“Không cần, khách sạn cách chỗ này không xa cho lắm.” Di chuyển tầm mắt không để nó đối diện với anh, cô từ chối.
Đối mặt với câu trả lời như thế này, Thẩm Hoài Dương cũng chẳng suy nghĩ gì nữa, con ngươi hơi u ám nheo lại.
Tính tình của cô vẫn giống như bốn năm trước đây, vừa cứng đầu lại vừa bướng bỉnh.
Chỉ có điều, bắt đầu từ ngày anh đưa ra hiệp nghị hòa bình, mối quan hệ của hai người đã hòa hoãn đôi phần, không còn đối địch cứng nhắc, căng thẳng như cũ.
Sự thay đổi này làm anh thấy vui vẻ kỳ lạ, đồng thời tâm trạng cũng sáng sủa hơn.
“Sao vậy, chẳng lẽ là cô Diệp sợ tôi sẽ làm ra chuyện gì với cô hả? Hình như là lá gan của cô Diệp càng ngày càng nhỏ rồi.”
Anh trầm giọng nói ra câu nói này, dường như còn xen lẫn chút khiêu khích.
Diệp Giai Nhi nhíu chặt hàng lông mày, không để ý đến anh, đôi chân khẽ động liền bước ra phía trước.
Thân thể cao lớn di chuyển, chân trái Thẩm Hoài Dương bước ra một bước liền chặn đường đi của cô, đôi mắt phượng nhướng lên: “Chắc chắn tối nay không ở lại đây?”
“Tôi đã trả lời rồi.”