Chương 1054
Ngay cả khi hai người có ý kiến bất đồng, cô ta sẽ luôn nhường nhịn, phối hợp với anh ta.
Lửa giận gào thét âm ỉ trong lòng Lâm Nam Kiều giống như gió cuốn mây vần, nhanh chóng nhấn chìm bản thân. Cô ta tức đến mức muốn hất văng mọi thứ, càng muốn hét lên!
Lâm Nam Kiều im lặng, hàm răng cắn chặt vào môi, thậm chí cắn đến mức hằn lên vết máu thật sâu nơi cánh môi. Cô ta tức giận run lên, cả người đều đang run rẩy.
Nói không chừng, cơn nóng giận của Lâm Nam Kiều sẽ bùng nổ ngay lúc đó, trở nên điên cuồng…
Trần Vu Nhất không để ý nhiều đến những biểu hiện và động tác nhỏ nhặt đó của cô ta, còn tưởng rằng cô ta im lặng là vì đau lòng.
Dù sao cô ta cũng là người phụ nữ đã đi theo mình. Anh ta đứng dậy đi đến trước bàn ăn bưng một ly sữa bò lên, rồi quay người lại đứng trước mặt Lâm Nam Kiều, giang hai tay ra ôm cô ta vào lòng.
Hơi thở nam tính nóng bỏng ập đến trước mặt, cùng với cảm giác áp lực đột ngột ập tới khiến Lâm Nam Kiều đang cực kỳ bực bội, đôi mắt thẫn thờ bỗng chốc tỉnh táo lại.
Để được ở bên anh ta, cô ta đã tốn mất bảy năm. Đến nay đã tới bước này, cô ta định đập bỏ hết tất cả mọi thứ ư ?
Không, cô ta không thể, tuyệt đối không được!
Lâm Nam Kiều nhắm chặt hai mắt, khẽ hít thật sâu, ổn định nhịp tim, cố nén tất cả mọi suy nghĩ sắp trở nên điên cuồng kia.
Sự kích động chính là ma quỷ, mà vừa rồi cô ta suýt chút nữa đã trở thành ác quỷ, phá hủy tất cả sự cố gắng, vất vả của mình trong những năm qua chỉ trong tích tắc!
Càng là lúc này, cô ta càng phải bình tĩnh, may mà ngay phút cuối cùng Trần Vu Nhất đã ôm cô ta vào lòng, khiến Lâm Nam Kiều tỉnh táo lại.
Lấy lui làm tiến chính là cách tốt nhất…
Đợi đến khi Trần Vu Nhất buông cô ta ra, Lâm Nam Kiều nói: “Anh đã cho em một căn nhà, đủ để em có nơi ở ổn định, che mưa tránh nắng, như vậy đã đủ rồi. Em không tham lam cũng không cần chi phiếu, nếu không ngay cả em cũng coi thường bản thân mình, cảm thấy mình giống như loại phụ nữ đó. Em cũng không cần anh cho em căn biệt thự còn lại, em luôn cho rằng anh đã thích em, nhưng giờ xem ra có vẻ em tự mình đa tình rồi. Người anh yêu vẫn là cô ta, là Thân Nhã, dẫu cho cô ta không thèm ban tặng một ánh mắt cho anh.”
Lâm Nam Kiều nói xong liền quay người đi vào phòng. Trần Vu Nhất nhìn theo bóng lưng của cô ta, lông mày càng nhíu chặt hơn, anh ta gọi: “Kiều Kiều.”
“Em hơi mệt, muốn nghỉ ngơi. Em đã nghe rõ lời nói chia tay của anh ban nãy rồi, em sẽ không quấn lấy anh nữa.” Sau khi bỏ lại một câu, cô ta đã biến mất ở ngã rẽ.
Trong lòng Trần Vu Nhất ngày càng cảm thấy áy náy hơn.
Thật ra, cô ta vừa mới sảy thai, sức khỏe cũng chỉ đang hồi phục nhưng anh ta lại nói ra những lời này.
Tuy nhiên, sớm muộn gì cũng sẽ phải nói ra thôi.
Trần Vu Nhất rời đi, theo sau là trợ lý của anh ta, bắt đầu thu dọn quần áo và đồ vệ sinh cá nhân của anh ta, ngay cả một món nội y cũng không để lại.
Lâm Nam Kiều đứng bên cửa sổ, những lời Trần Vu Nhất nói khiến cô ta không kịp trở tay. Thậm chí,cô ta còn chưa thực hiện được những kế hoạch kia.
Xem ra, kế hoạch mà mình lập ra cũng phải dựa theo tình hình. Lâm Nam Kiều khẽ nheo mắt lại trầm tư suy nghĩ, khiến người ta không thể đoán được lúc này trong lòng cô ta đang nghĩ gì.
Lát sau, một tia sáng âm u xẹt qua trong mắt cô ta.