CHƯƠNG 841
Tài xế thở phào, chỉ cần có điểm tới thì dễ lái rồi.
Nửa tiếng sau, tài xế dừng xe ở bên ngoài biệt thự, nhìn thấy đèn của biệt thự còn sáng, anh ta nhớ cậu chủ không ở nơi này, lẽ nào là người quét dọn?
Trần Vu Nhất giống như con mèo say khướt lảo đảo xuống xe, tài xế muốn đưa tay đỡ thì bị hất ra, chỉ có thể nhìn anh lảo đảo đi vào biệt thự.
Lâm Nam Kiều vừa tắm xong, trên người mặc bộ đồ ngủ bằng lụa, chất liệu ở dưới sự phản chiếu của ánh đèn mà tỏa ra ánh sáng lạnh màu bạc.
Cô ta có một thói quen, mỗi tối khi đi ngủ đều không thích mặc đồ lót.
Khi đang xịt nước hoa thì truyền tới tiếng gõ cửa, muộn như vậy còn có thể có ai tới?
Cô ta đi ra mở cửa biệt thự, nhưng điều không ngờ là thấy Trần Vu Nhất uống say khướt đứng ở đó, do uống quá nhiều, hai mắt đều đỏ ngầu.
Trần Vu Nhất nheo đôi mắt đào hoa dừng trên người cô ta, vừa hay đanh mắt nhìn hai hạt nhô lên dưới bộ đồ ngủ, giống như đang dụ dỗ anh.
Bàn tay lớn đưa ra, dừng ở cái eo mảnh khảnh của cô ta, bỗng nhiên ôm cô ta vào lòng.
Lâm Nam Kiều ôm lấy anh, khóe miệng cong lên, nhưng tay lại đang đẩy cơ thể của Trần Vu Nhất: “Không, chúng ta không thể tiếp tục như vậy!”
Trần Vu Nhất lúc này đã phát muốn phát điên rồi, căn bản không thèm để ý, Lâm Nam Kiều hỏi lần nữa: “Vu Nhất, em là ai?”
“Thân Nhã!” Anh hàm hồ nói.
Cô ta có hơi tức giận, đẩy anh, miệng nói mình không phải, anh lại càng ôm chặt cô ta, động tác càng tùy tiện, hàm hồ nói, Lâm Nam Kiều, Kiều Kiều…
Kiều Kiều là tên ở nhà của cô ta, hai người trước đây khi ở bên nhau, anh từng gọi cô ta là Kiều Kiều.
Mềm nhũn, khẽ mỉm cười, Lâm Nam Kiều để mặc anh bế cô ta lên.
Một đêm nóng bỏng.
Sáng sớm hôm sau.
Khi Lâm Nam Kiều tỉnh dậy, nhìn thấy Trần Vu Nhất đứng ở trước cửa sổ, anh không nói một lời, đang hút thuốc, làn khói vờn quanh.
Cô ta có thể nhìn rõ được, trong lòng anh vẫn hổ thẹn với Thân Nhã, chỉ cần là một người phụ nữ thông minh thì đều biết lúc này nên làm như nào.
Nếu bạn ép anh ta quá mức, anh ta sẽ chỉ càng thêm chán ghét bạn, nếu bạn buông quá lỏng, vậy thì sẽ có được kết quả bất ngờ.
Đây giống như là đang thả diều, bạn luôn túm chặt dây không buông, nó chỉ bay được rất thấp, nếu bạn thả dây, nó sẽ bay rất cao, nhưng có bay cao hơn cũng sẽ có lúc rơi xuống đất, đợi khi nó rơi xuống đất, tự nhiên sẽ quay lại vòng tay của bạn.
“Em biết, tối qua anh không phải là cố ý, em sẽ coi như nó là một sai lầm, anh yên tâm, em biết nên làm như nào.” Lâm Nam Kiều mở miệng.
Không tỏ rõ ý kiến, nghe thấy câu này, cơ thể Trần Vu Nhất luôn căng cứng đã thả lỏng, không thể phủ nhận, sai lầm tối qua đã xảy ra trên người anh.
“Cần thứ gì thì nói cho tôi biết, tôi sẽ cố gắng bù đắp cho em…”
“Em không cần, em cái gì cũng có, chỉ có điều cái em muốn lại mãi không thuộc về em, anh đi đi, em ngủ thêm một lúc nữa…”
Lời của Lâm Nam Kiều ẩn chứa thâm ý, nhưng thâm ý bên trong cô ta hiểu, Trần Vu Nhất chắc chắn cũng hiểu.