CHƯƠNG 663
Không nói gì nữa, thật ra thì trong lòng cô không muốn để ba mẹ mình có liên quan gì với Dương Tuyết.
Sau đó, Diệp Đức Huy và Quách Mỹ Ngọc lại đến bệnh viện thăm Dương Tuyết hai lần, mua mấy món quà quý giá tặng cho bà ta.
Dương Tuyết không hề đề nghị muốn đón Giai Nhi khỏi bọn họ, chỉ dựa vào điểm này, hai người bọn họ đã rất cảm kích rồi.
Nuôi từ nhỏ đến lớn, làm sao có thể nỡ lòng buông tay được chứ?
Sáng ngày nào cũng ăn cháo ngũ cốc, ăn liên tiếp một tuần mà khẩu vị càng ngày càng lớn, có khi sáng sớm cô lại có thể ăn hai bát cháo ngũ cốc.
Buổi trưa, Thẩm Hoài Dương sẽ kêu trợ lí Trần đưa cơm tới cho cô, buổi chiều Diệp Đức Huy sẽ chạy xe điện đến đón cô về nhà ăn cơm Quách Mỹ Ngọc nấu.
Một buổi chiều hôm nọ vẫn giống như thường ngày, Diệp Đức Huy cười nói: “Bây giờ ba đã trở thành tài xế riêng rồi, ngày nào cũng đến đây đón con tan làm.”
“Ba không muốn làm tài xế của con hả?” Diệp Giai Nhi vòng tay ôm lấy hông ông, dựa đầu lên lưng của ông giống như lúc còn bé, bắt đầu làm nũng.
“Đều đã lớn như vậy rồi mà vẫn thích làm nũng giống như lúc nhỏ.” Diệp Đức Huy than nhẹ: “Làm sao ba có thể không nguyện ý làm tài xế của con gái ba được chứ?”
Vừa chạy trên đường, hai người vừa nói chuyện với nhau, không chú ý tới người đi đường đi qua đi lại, Diệp Đức Huy muốn tránh đi, bàn tay lại có hơi lúng túng, xe điện trực tiếp ngã qua bên trái.
Diệp Đức Huy ôm chặt lấy Diệp Giai Nhi, mặc cho mình ngã xuống đất, vẫn luôn bảo vệ cô trong ngực, không nỡ để cô nhận tổn thương.
Vội vàng đứng dậy, sắc mặt Diệp Giai Nhi tái nhợt, cô bối rối đỡ ông dậy, lo lắng và sốt ruột nói: “Ba ơi, ba có bị thương chỗ nào không vậy?”
Chậm rãi đứng dậy, Diệp Đức Huy nhỏ giọng nói: “Đúng là người già thì không được việc mà, nhưng mà xuống cũng coi như cứng rắn lắm, không có việc gì đâu.”
“Chúng ta vẫn nên đến bệnh viện kiểm tra một chút đi.” Diệp Giai Nhi không yên lòng, lúc nãy ba cô ôm cô vào trong ngực, ông lại té xuống đất nặng như thế, vẫn phải làm kiểm tra cho chắc chắn.
“Sức khỏe của ba như thế nào ba biết mà, chưa có yếu đến mức đó đâu, một lát nữa sau khi trở về đừng có nói với mẹ con là ba chạy xe bị ngã đó, nếu không thì bà ấy chắc chắn sẽ không cho ba đi đón con tan làm nữa đâu, đây là bí mật của hai chúng ta.”
“Bị té ngã xuống là sự thật mà, có cái gì để giấu?”
Diệp Đức Huy cũng không chịu thừa nhận: “Ba chạy xe đã chạy bao nhiêu năm rồi, ngày hôm nay nói chuyện với con nên mới bị phân tán lực chú ý rồi ngã xe, chứ kỹ thuật lái xe của ba không có vấn đề.”
Diệp Giai Nhi nhún vai, đã già như vậy rồi mà còn bướng bỉnh, tính tình vẫn giống trẻ con.
Về đến nhà, quả nhiên Quách Mỹ Ngọc vừa mới liếc mắt liền nhìn thấy đất ở sau lưng Diệp Đức Huy, bà cau mày: “Ở đâu ra mà nhiều đất như thế?”
“Cọ ở trên tường đó.” Diệp Đức Huy vội vàng nói, còn chững chạc đàng hoàng chớp chớp mắt với Diệp Giai Nhi.
Diệp Giai Nhi lười phải vạch trần ông, cô đi vào trong nhà vệ sinh.
Đợi đến hơn chín giờ đêm Thẩm Hoài Dương đón cô về chung cư, vẫn giống như thường ngày, Diệp Đức Huy và Quách Mỹ Ngọc vẫn không chào đón anh.
Thẩm Hoài Dương thì không nghĩ ngợi gì hết, anh đặt quà mà mình mua lên trên bàn, ngồi ở một bên chờ đợi cô.