CHƯƠNG 557
“Bà Mục, bà nghe rõ đây, phải nhớ thật rõ, cháu gái của bà tên là Huyên Huyên, Diệp Tĩnh Huyên…”
Không thể để bà nhìn thấy Huyên Huyên, cũng không thể để Huyên Huyên gặp được bà, đây chính là tiếc nuối và hối hận lớn nhất.
Trên người của bà rất lạnh, thật ra thì bà sợ nhất là lạnh, tay chân mùa đông đều lạnh giống như băng, trước kia luôn làm ấm cho anh, bây giờ anh muốn làm ấm cho bà, có làm như thế nào cũng không thể làm cho bà ấm lên.
Lấy điện thoại di động ra, anh theo bản năng bấm một dãy số.
Đã là hai giờ sáng, Diệp Giai Nhi đang ngủ, lúc này chuông điện thoại di động đánh thức cô dậy, cô xoay người cầm lấy điện thoại, trên màn hình nhấp nháy một dãy số, dãy số cực kỳ quen thuộc.
Hơi cắn răng, cô cảm thấy anh thật sự điên rồi, anh đã hoàn toàn biến mất, tại sao vào đêm hôm khuya khoắc hai giờ sáng lại gọi cuộc điện thoại này cho cô làm gì?
“Thẩm Hoài Dương, có phải là anh bị điên rồi không hả!” Nhận điện thoại, cô tức giận lên tiếng.
Bên kia im lặng vô cùng, một chút âm thanh cũng không có, im lặng đến nỗi có thể nghe thấy tiếng hít thở, nhưng lại không có tiếng nói.
Cô theo bản năng cảm thấy bầu không khí không thích hợp cho lắm, cô nhíu mày khẽ gọi: “Thẩm Hoài Dương.”
“…”
“Thẩm Hoài Dương.”
“…”
“Thẩm Hoài Dương, nói chuyện đi, nếu như anh lại không nói thì tôi sẽ cúp điện thoại đó.”
“Bà Mục đi rồi!” Một lúc sau, có một giọng nói trầm thấp mà kìm nén truyền tới, nặng nề đến nỗi Diệp Giai Nhi ở đầu dây bên kia điện thoại cũng có thể nghe thấy được cảm giác đè nén to lớn, làm cho người ta thở không nổi.
Đi rồi…
Đánh giá từ cảm xúc và thái độ kiềm nén của anh, Diệp Giai Nhi không phải là một kẻ ngốc, đi rồi trong miệng anh nói tới không phải là đã đi đâu, chỉ sợ là…
Cảm thấy cổ họng khô khốc, cơn buồn ngủ cũng đã tiêu tán, nắm chặt lấy điện thoại, mở miệng nói: “Chuyện khi nào vậy? Anh còn…”
Ổn không? Hai chữ này còn chưa kịp nói ra khỏi miệng thì ở bên kia đã cúp điện thoại.
Diệp Giai Nhi cau mày, cả đêm không thể chìm vào giấc ngủ, cô không biết phỏng đoán của mình là chính xác hay sai lầm, nhưng cô tự nghĩ rằng bộ trưởng Mục vẫn bình yên vô sự, ngồi ở trên ghế sofa cho mèo ăn.
Sáng ngày hôm sau, Quách Mỹ Ngọc đang làm điểm tâm, Diệp Giai Nhi đang rửa mặt, đánh răng ở trong nhà vệ sinh. Lúc này, có một tiếng gõ cửa truyền đến, Diệp Đức Huy đi ra mở cửa, là một người đàn ông xa lạ mặc đồ vest màu đen.
“Cô Diệp, Diệp Giai Nhi ở đây có đúng không?”
Nghe vậy, Diệp Giai Nhi bước ra từ trong nhà vệ sinh: “Tôi chính là Diệp Giai Nhi, có chuyện gì không?”
“Tôi đến đây để báo tang, ba ngày sau, tang lễ của bà Mục sẽ được cử hành.” Sau khi nói xong thì người đàn ông liền đi khỏi.
Diệp Giai Nhi giật mình đứng yên tại chỗ, bàn chải đánh răng ở trong tay rơi xuống đất, cô không ngờ rằng bà Mục thật sự không còn trên đời nữa.
Lúc này, cô biết là trong lòng mình có tư vị như thế nào, ở nhà họ Thẩm, ngoại trừ Thẩm Trạch Hy ra thì bà chính là người thứ hai mà cô thích.
Lần gặp bà cuối cùng vẫn là bốn năm trước, vào cái đêm đi hưởng tuần trăng mật, nhưng mà bây giờ lại vĩnh viễn cách biệt.