Chương 934
“Lái Mulsanne màu bạc à?” Cô ấy hỏi tiếp.
Hoắc Đình Phong hơi gật đầu, thoáng nhướng đôi mày, không hiểu sao cô ấy hỏi như vậy.
Trần Diễm An vén mái tóc cuộn sóng ra sau tai, nói tiếp: “Tôi với Thân Nhã vừa dạo ở trung tâm thương mại đối diện, lúc qua bên này có nhìn thấy một chiếc Mulsanne, giống hệt xe của anh Hoắc. Tôi còn tưởng là anh Hoắc cơ, cô ấy lại nói không phải, nói biển số xe của anh Hoắc mở đầu và kết thúc đều là số 9, mà xe kia lại là số 0. Tôi muốn nghiệm chứng tôi với Thân Nhã nhà tôi ai nói đúng. Nhưng giờ xem ra đúng là trí nhớ của Thân Nhã nhà chúng tôi rất tốt.”
Thân Nhã âm thầm kéo áo Trần Diễm An, cậu không nói gì cũng không ai tưởng cậu câm đâu.
Ánh sáng trong đôi mắt thâm thúy kia dịu hẳn, Hoắc Đình Phong nhìn cô, cứ như thể lời của Trần Diễm An khiến anh vui sướng.
Bốn mắt nhìn nhau, Thân Nhã lảng đi.
Tại phương diện này, cô vẫn không phải đối thủ của anh. Anh hành động không để lại chút dấu vết gì, luôn rất tao nhã và thâm sâu. Nhưng cô lại chỉ biết luống cuống.
“Anh Hoắc đến uống cà phê hay có việc?” Trần Diễm An còn đang hỏi.
“Cả hai…” Anh thản nhiên đáp, lại nhìn về phía Thân Nhã: “Cô Thân đi cùng tôi nhé. Người tôi sắp gặp có lẽ sẽ có ích cho cô…”
Trần Diễm An khó hiểu, Thân Nhã giữ chặt cô ấy giải thích: “Dự án tớ đang nhận có chút quan hệ với anh Hoắc. Nếu anh Hoắc có hẹn thì chúng ta đừng quấy rầy anh ấy nữa.”
‘Bộp’ một tiếng, Trần Diễm An túm lấy cổ tay Thân Nhã: “Nếu anh Hoắc không ngại bị quấy rầy, còn nói có ích với cậu, cậu còn từ chối gì nữa chứ!”
Thân Nhã: “…”
Lên trên tầng mới biết tầng một và tầng hai đúng là cống rãnh sóng sánh với đại dương. Toàn bộ tầng hai đều là phòng riêng, được làm từ trúc, mùi hương trúc lan tỏa khắp nơi.
Hoắc Đình Phong đi đằng trước, hai người kia theo phía sau.
Lưng của anh rất dày và rộng, trông vững chãi lạ thường, càng khiến cho chiếc áo khoác màu nâu nhạt đầy đặn, thẳng thớm lên dáng.
Trần Diễm An kéo Thân Nhã lại nói thầm, trước kia cô ấy vẫn luôn cảm thấy phong cách ăn mặc của Thẩm Hoài Dương là đẹp nhất. Nhưng lúc này đã bị nam thần lấn át mất rồi. Tải ápp Тrцуeл ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Cô ấy chỉ mải nói chuyện không để ý dưới chân, Hoắc Đình Phong ngừng bước, Trần Diễm An lại không dừng chân khiến cô ấy đụng phải, trán đau vô cùng.
“Xin lỗi…” Hoắc Đình Phong hơi nghiêng người, nói với Trần Diễm An.
Trần Diễm An lắc đầu, hít một hơi thật sâu rồi lui ra: “Không sao, không sao, không sao cả.”
Sau khi Hoắc Đình Phong đi vào, Trần Diễm An kéo tay Thân Nhã: “Lần đầu tiên tớ ngửi được trên người nam thần có mùi thuốc lá.”
Thân Nhã cau mày, cô chưa bao giờ ngửi được mùi thuốc lá trên người anh ta: “Sao thế? Vỡ mộng à?”
“Đàn ông không hút thuốc lá sẽ rất ẻo lả, còn hút quá nhiều sẽ khiến người ta cảm thấy phản cảm, phải hút vừa đủ thôi. Mùi hương trên người anh ấy rất dễ ngửi, mùi sữa tắm thoang thoảng xen lẫn với mùi thuốc lá, khi ngửi rất quyến rũ. Vừa nãy tớ tranh thủ ngửi thử, cơ hội cũng không dễ có đâu. Tớ ghét nhất là đàn ông đã xịt nước hoa rồi lại còn mùi thuốc nồng nặc…”
Thân Nhã: “…”
Lúc vào phòng, Thân Nhã chợt hốt hoảng khi nhìn thấy người đàn ông có vẻ lớn tuổi ngồi ở đó. Hóa ra là người phụ trách, chẳng trách anh nói là sẽ có ích với cô.
Còn Trần Diễm An thì lại đang suy nghĩ, có thể để quan lớn chờ ở đây… không thể khinh thường người đàn ông này được!