CHƯƠNG 807
Trên xe.
Cô gái nhỏ vẫn đang làm ra vẻ dạy dỗ, Thẩm Trạch Hy đã nghe đến mức có chút đau đầu, kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt” “Chú biết sai rồi.”
Lúc này Huyên Huyên mới hài lòng, đưa bàn tay nhỏ trắng nõn ra: “Điện thoại.”
Điện thoại đặt ở bên cạnh, cô bé cầm lấy, sau đó bảo Thẩm Trạch Hy gọi điện cho cho Diệp Giai Nhi, đợi đến khi được kết nối: “Mẹ!”
“Huyên Huyên, con đã ăn gì chưa?” Giọng nói của Diệp Giai Nhi rất dịu dàng, mấy ngày không gặp, quả thật cô cũng rất nhớ cô nhóc.
“Ba nhỏ sẽ không để con bị đói đâu, mẹ với ba đang ở đâu thế? Lúc nào mới trở về? Có phải đã quên mất con rồi không, hai người lén lút trốn ra ngoài chơi, không đưa con theo!”
“Mẹ và ba sẽ về sớm thôi, mẹ sẽ mang quà về cho con, nhớ phải ngoan ngoãn, phải nghe lời ba nhỏ, biết chưa?”
Ngắt điện thoại, Diệp Giai Nhi nhìn phong cảnh trước mặt, ánh trăng chiếu xuống mặt biển, giống như được phủ lên một tầng ánh sáng bạc, ánh sáng phản quang lấp lánh, sáng ngời.
Ở phía chân trời lúc này mới lộ ra đường màu trắng bạc đầu tiên, trời vẫn chưa sáng, Diệp Giai Nhi nhìn sang bên cạnh, người đàn ông vẫn đang ngủ say.
Không muốn làm ồn khiến anh thức dậy, càng không muốn vừa mới mở mắt ra đã bị anh đè xuống làm chuyện kia, vì vậy động tác của cô rất nhẹ, rất nhẹ.
Cuối cùng thậm chí cô đã đi ra khỏi khách sạn, người đàn ông đang ngủ say vẫn không biết gì, khóe miệng cô lộ ra ý cười, đi ra khỏi khách sạn.
Có lẽ do dậy hơi sớm, những đường, ngõ nhỏ đều rất yên ắng, chỉ có tiếng bước chân của cô vọng lại, hương hoa phảng phất trong không khí.
Ngay những con đường nhỏ, ngõ nhỏ ở đây đều mang theo màu sắc riêng, nó không đơn giản, khô khan mà vô cùng lãng mạn, hai bên đều là hoa.
Một lúc sau, mắt Thẩm Hoài Dương mới chậm rãi nheo lại, ánh mắt nhìn vào trong lòng, sau đó sắc mặt lập tức tối sầm lại.
Sự mềm mại trong lòng đâu phải là cơ thể của người phụ nữ, mà lại là cái gối dựa!
Trên người mặc áo tắm màu trắng, một mảng ngực lớn màu đồng lộ ra bên ngoài, tìm khắp phòng tắm, nhà vệ sinh, phòng sách, bể bơi, nhưng vẫn không thấy hình bóng của cô. Tải áp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Đứng trước cửa sổ sát đất lớn, anh gọi điện thoại cho cô, vừa mới được kết nối, giọng nói u ám đã vang lên: “Em đang ở đâu?”
Giọng nói kia vô cùng giống với oán phụ, Diệp Giai Nhi hít thở không khí trong lành, tâm trạng rất tốt trả lời anh: “Đang ở trên đường.”
“Vất chồng một mình trong khách sạn, em thì tiêu diêu tự tại, hả?” Sắc mặt anh vô cùng khó coi.
“Không phải anh vẫn chưa dậy sao? Chồng à, bây giờ em đang ở cửa hàng trang sức, anh có muốn đến không?”
Tiếng chồng kia khiến cơn tức giận trong lòng Thẩm Hoài Dương lập tức biến mất: “Ngoan ngoãn đứng ở đó, không được nhúc nhích, anh đến ngay…”
Quả thật là rất nhanh, chưa đến ba mươi phút, người đàn ông đã đứng trước mặt cô, giống như muốn trừng phạt, tay anh cố ý véo mũi cô.
Cô lườm anh, người ta đi ra đi vào, anh đang làm cái gì vậy?
Tuần trăng mật sắp kết thúc rồi, cô muốn mang một ít quà trở về, anh cũng hiếm có được sự kiên nhẫn, ở bên cạnh cô, chọn quà.
Lúc gần chạng vạng tối, nhìn thấy ở bờ hồ có người vẽ phác họa, Diệp Giai Nhi kéo Thẩm Hoài Dương đi đến, ngồi trên bờ biển.