CHƯƠNG 810
“May mắn chúng ta đều bình an vô sự, vì vậy mới có chỗ trống cho sự tha thứ, nếu không cả đời này sẽ không tha thứ, ngày mai em sẽ đi cùng anh.”
“Ừ…” Từ trong cổ họng anh nói ra một từ.
Thực ra, Diệp Giai Nhi nói những lời này, là không muốn nhìn thấy anh hút thuốc vào nửa đêm, cô không muốn anh như vậy.
Còn về Tô Tình, sự thù hận trong lòng cô vẫn chưa hoàn toàn biến mất, vì vậy cho dù cô đi, cũng chỉ là cố gắng bên ngoài mà thôi.
Ngày hôm sau.
Hai người đi đến trại giam, lúc Tô Tình đi ra, nước mắt bà ta đã lập tức rơi xuống, sự hổ thẹn ở sâu trong lòng đến từ Thẩm Hoài Dương.
Lúc này, nhìn thấy anh nguyện ý xuất hiện trước mặt mình, Tô Tình quả thật rất kích động!
Thẩm Hoài Dương nheo mắt lại, đúng như lời Trạch Hy nói, bà đã đen đi, gầy đi, nhưng tinh thần rất tốt, bây giờ, anh cũng yên tâm rồi…
“Hoài Dương….” Tô Tình nghẹn ngào, nhìn anh qua một chiếc cửa sổ, chỉ cần anh tình nguyện đến gặp bà ta, tất cả đều sẽ tốt đẹp.
“Sống thế nào?” Đôi môi mỏng của anh nói ra một câu, nói cách khác, có thể nói, có thể nói cũng chỉ có một câu như vậy.
“Mẹ rất tốt, thật sự rất tốt, chỉ cần con không có chuyện gì là tốt rồi, không sao là tốt rồi…” Nước mắt bà ta rơi đầy mặt, nhìn thấy Diệp Giai Nhi ở phía sau, bà ta nói: “Xin lỗi, xin lỗi, thật sự xin lỗi!”
Diệp Giai Nhi cũng không nói gì, trong lòng cô vẫn có sự xa cách với Tô Tình, lúc này không thể giả vờ tươi cười chào hỏi được, không thể giả bộ bao dung xóa bỏ tất cả những chuyện trong quá khứ kia đi.
Tình tình cô quá thành thật, từ trước đến nay không thích lừa dối, cũng không học được cách lừa dối, trong lòng nghĩ cái gì, trên mặt sẽ thể hiện cái đó.
“Mẹ biết, những chuyện kia đều là lỗi của mẹ, là mẹ bị ma che mờ mắt, mẹ không có lý do cũng không có mặt mũi xin hai đứa tha thứ, hôm nay hai đứa có thể đến đây thăm mẹ, mẹ đã vô cùng thỏa mãn rồi, vào đây lâu như vậy, chưa từng vui vẻ như ngày hôm nay.”
Tô Tình đưa tay lên lau nước mắt, quay mặt về phía Diệp Giai Nhi: “Thật sự xin lỗi, xin lỗi vì những chuyện đã làm với cô, tôi xin lỗi, còn có cảm ơn cô, cảm ơn cô vẫn luôn ở bên cạnh thằng bé, đợi sau khi tôi ra ngoài, sẽ cố gắng hết sức để có được sự tha thứ của cô.”
Nhìn bà ta, Diệp Giai Nhi vẫn duy trì sự im lặng, có chút thắt lại, không phải vì hai câu dễ nghe, vài câu nhẹ nhàng là có thể tháo dỡ.
Nhưng cô có thể lựa chọn đến thăm bà ta, đối với bà ta mà nói đây đã xem như là sự nhượng bộ rất lớn.
Trong lòng Tô Tình cũng biết rất rõ, lúc trước bà ta đối xử với cô rất quá đáng, bây giờ thái độ của cô như vậy cũng rất bình thường, con người không thể lòng tham vô đáy, mong ước quá nhiều.
Cho dù chỉ là một cuộc gặp gỡ ngắn ngủi nhưng nụ cười trên khuôn mặt Tô Tình lại không ngừng hiện lên, đến tận khi bị đưa vào trại giam, vẫn là một khuôn mặt tươi cười.
Đi ra khỏi trại giam, hai người khoác tay nhau, dọc theo hai hàng cây ngô đồng bên đường đi về phía trước.
Lá cây ngô đồng đã dần chuyển qua màu vàng, sau đó nhẹ nhàng rơi xuống, lúc dẫm chân lên, thỉnh thoảng còn phát ra âm thanh giòn giã.
….
Một tuần sau, Thẩm Hoài Dương mua que thử thai, muốn đích thân thử thai cho cô, Diệp Giai Nhi đỏ mặt, đuổi anh ra ngoài.
Cô ở trong nhà vệ sinh, anh đứng ở bên ngoài.
Rất lâu sau, cô đi ra, anh nóng lòng hỏi cô kết quả sao rồi.
Cô lắc đầu: “Không mang thai, bác sĩ nói xác xuất mang thai của em là rất nhỏ, muốn mang thai, không dễ dàng như vậy đâu.”
Nghe thấy vậy, Thẩm Hoài Dương lại không cho là như thế, lạnh lùng chế giễu nói: “Anh không phải là một người đàn ông bình thường, về kích thước, hay là thời gian, bọn họ không thể so sánh được, từ ngày hôm nay chúng ta nhất định phải vạch ra một kế hoạch!”
“Kế hoạch gì?”
“Mỗi ngày một lần….”