CHƯƠNG 1089
Trần Vu Nhất mở cửa xe, bảo Thân Nhã lên xe nhưng cô nhất quyết không chịu.
Huyên Huyên gật đầu như gà mổ thóc: “Đúng đúng đúng, không nên tùy tiện ngồi xe của đàn ông lạ.”
Trần Vu Nhất bật cười, trêu chọc cô bé: “Huyên Huyên, chú là chú Trần mà, không phải đàn ông lạ.”
“Nhưng chú ly hôn với dì nhỏ rồi, ly hôn là thành đàn ông lạ. Haiz, nói thật, hồi trước khi chú và dì nhỏ chưa ly hôn, cháu còn khá thích chú, bây giờ ly hôn rồi, cháu cũng không thích chú nữa.”
Cô bé xòe hai tay, trên gương mặt nhỏ trắng trẻo tỏ vẻ bất lực, còn kèm theo một tiếng thở dài.
Sắc mặt Trần Vu Nhất rõ là bối rối, Thân Nhã hơi nhướng mày, nhóc con Huyên Huyên này đúng là tinh ranh!
Không nói tiếng nào, cũng không chào tạm biệt, Thân Nhã chặn một chiếc taxi lại, sau đó bế Huyên Huyên ngồi lên xe rời đi.
Chuông điện thoại của Trần Vu Nhất vang lên, là Trần Bội Linh, bảo anh ta qua đó lấy ít đồ. Vậy là anh ta lên chiếc Bentley màu đen, phóng đi hướng ngược lại.
Trong cửa hàng, tất cả nhân viên bán hàng đều đang bận rộn treo lên những mẫu quần áo mới nhất, Lâm Nam Kiều đang đánh thứ tự số hàng.
Lúc ngẩng đầu lên thì vừa hay trông thấy Trần Vu Nhất bước vào, sau một thời gian xa cách, đây là lần đầu hai người bốn mắt chạm nhau.
Người có phản ứng trước nhất là Lâm Nam Kiều, cô ta nở nụ cười nhã nhặn, khách sáo và lịch sự: “Tổng giám đốc Trần đang trong phòng nghỉ ngơi.”
Nói xong cô ta lại cúi đầu, tiếp tục bận rộn.
Trần Vu Nhất liếc nhìn cô ta một chút, cũng không nói lời nào, sải bước đi vào phòng nghỉ.
Đợi Trần Vu Nhất rời đi, Lâm Nam Kiều mới đứng trước gương quan sát bản thân một lượt, áo sơ mi màu đỏ đậm, quần tây màu đen cùng giày cao gót xinh xắn, gương mặt trang điểm cũng rất hoàn hảo, mọi thứ đều ổn áp!
Ở trước mặt Trần Vu Nhất, cô ta muốn mình lúc nào cũng phải thật hoàn hảo, thật thu hút.
Lấy được đồ Trần Bội Linh đưa, Trần Vu Nhất không nán lại cửa hàng thêm, nhưng bỗng nhiên Trần Bội Linh lại gọi anh ta lại: “Đúng lúc Nam Kiều phải đến chi nhánh trên đường Nam Yên lấy tài liệu, em tiện đường thì chở cô ấy một đoạn.”
Lâm Nam Kiều lắc đầu từ chối, nói ở đây bắt taxi là được, rất gần, không cần phiền đến anh ta.
“Đi thôi, đúng lúc anh cũng có việc đi qua đường Nam Yên, tiện đường ấy mà.” Trần Vu Nhất lên tiếng.
Thế là Lâm Nam Kiều không từ chối nữa, thấp giọng nói: “Làm phiền anh rồi.”
Trên xe, tài xế đang lái, Trần Vu Nhất ngồi ở bên phải ghế sau, còn Lâm Nam Kiều ngồi ở bên trái.
Bỗng chốc cả hai người đều im lặng, không ai nói với ai câu nào, cứ duy trì bầu không khí yên tĩnh ấy. Đột nhiên cây bút trong tay rơi xuống, Lâm Nam Kiều cúi người nhặt, như thể vô tình mà để lộ khe ngực đầy đặn, trắng trẻo.
Ánh mắt Trần Vu Nhất hơi lướt qua, sau đó dời sang chỗ khác, nhìn chằm chằm máy tính trên tay mình.
Lâm Nam Kiều biết chừng mực, ngồi dậy, không nói tiếng nào. Lúc xe đến chi nhánh, giọng cô ta mềm mại cất lên: “Anh đi đường cẩn thận, tạm biệt.”
Sức kiên nhẫn của đàn ông có giới hạn, Thân Nhã như vậy, với tính cách của Trần Vu Nhất chắc chắn sẽ không duy trì được bao lâu.
Bây giờ cô ta sẽ không hành động quá khích, cũng sẽ không quá chủ động, nhưng vào thời điểm mấu chốt vẫn nên bật tín hiệu với anh.