CHƯƠNG 819
Thân Nhã thật sự có chút mệt, mắt cũng có chút không thể mở nổi, còn đang mở miệng ngáp, an ủi vỗ vỗ cánh tay anh đang ôm mình: “Ngủ đi, biết anh quá mệt mỏi, áp lực vô cùng lớn nên mới xảy ra chuyện như vậy, sự oai phong, nam tính của anh ở trong lòng em vẫn hoàn mỹ, cũng không vì vậy mà ảnh hưởng chút nào…”
Buổi tối, hai người ôm nhau ngủ, anh ôm cô cả đêm không buông tay mà cô gối lên cánh tay anh, cũng ngủ rất ngon.
…
Buổi sáng, Thân Nhã dọn phòng xong, đang uống sữa thì chị giúp việc cầm điện thoại di động của cô đi đến.
Cô nhận lấy nhìn xem, là Trần Diễm An gọi đến, bắt máy: “Alo, sao vậy?”
“Hôm nay có thời gian không?”
“Chẳng lẽ cậu ko biết thân là người phụ nữ mang thai thứ có nhiều nhất là thời gian sao, chỉ có điều xế chiều hôm nay tớ có hẹn với Giai Nhi.”
Trần Diễm An gật đầu, tỏ vẻ mình nghe được rồi: “Cậu chuẩn bị một chút, tớ lập tức đến đón cậu, 20 phút sau sẽ đến dưới lầu nhà cậu.”
Dứt lời, cũng không đợi Thân Nhã lên tiếng, cô ấy đã tự nhiên cúp điện thoại, đây cũng là phong cách của Trần Diễm An.
Hai mươi phút sau, xe Trần Diễm An quả nhiên đúng giờ dừng dưới lầu, Thân Nhã đi ra khỏi thang máy đã có thể nghe thấy tiếng cô ấy bóp còi.
Ngồi ở bên vị trí phó lái, cô buộc chặt dây an toàn, Trần Diễm An khởi động xe, móng tay sơn màu đỏ gõ nhẹ lên tay lái: “Xuất phát!”
“Chúng ta đang đi đâu vậy?” Thân Nhã không hiểu hỏi cô ấy, Trần Diễm An chỉ vứt lại một câu, đến nơi, cậu tự nhiên sẽ biết.
Cuối cùng xe cũng ngừng lại, Thân Nhã nhìn ra ngoài cửa sổ, là một thẩm mỹ viện, chỉ nhìn trang hoàng bên hoàng đã cảm thấy vô cùng xa hoa.
“Cái này mới mở ở thành phố S, nghe nói người đứng phía sau vô cùng mạnh, kỹ thuật trang điểm cũng vô cùng tốt, có thể biến một người bình thường thành thiên tiên, nhưng mà cũng không đón tiếp tùy tiện, phải có quan hệ hơn nữa phải hẹn trước từ sớm, bà đây phải hẹn trước mười ngày mới đến lượt, mẹ nó! Xuống xe!”
Hai người đi thẳng vào, Thân Nhã không quá hứng thú: “Vậy cậu dẫn tớ đến đây làm gì?”
“Đương nhiên là để trang điểm, không thì cậu cho rằng là làm gì, cậu cũng thay đổi một chút, trang điểm.”
“Trang điểm cái đầu cậu ấy! Cậu không biết bây giờ tớ đang mang thai sao, cậu đây là muốn đầu độc cục cưng trong bụng tớ sao? Hơn nữa trang điểm có gì tốt, làm giống như yêu quái vậy.”
Nghe vậy, Trần Diễm An đưa tay nhéo lỗ tai của cô nhấc lên: “Cậu nói ai trang trang điểm giống như yêu quái, ai như yêu quái?”
Đừng nói chứ công phu nhéo lỗ tai của cô ấy quả thật là số một, Thân Nhã đau hít một hơi lạnh: “Tớ giống yêu quái, tớ giống yêu quái.”
Trần Diễm An lúc này mới thỏa mãn buông cô ra đi vào trong thẩm mỹ viện, bảo cô nhanh lên, đừng ở phía sau lề mà lề mề, Thân Nhã tức giận xoa lỗ tai có chút đau, lầm bầm lầu bầu nói nhỏ: “Tớ giống yêu quái, cậu từng thấy yêu quái nào thuần khiết như vậy sao?”
Lúc nói chân cô cũng không đứng vững, lùi về sau một bước, lại đúng lúc giẫm lên chân một người, mà bóng dáng của Trần Diễm cũng sắp biến mất trong tầm mắt, cô không quay đầu lại, chỉ là vội vội vàng vàng để lại một câu xin lỗi, rồi chạy lên trước.
Cách hai bước, một giọng nói đàn ông nhàn nhạt lướt qua, từ tính, trầm thấp, mang theo một loại nồng hậu đặc biệt, giống như là tiếng đàn cello: “Không sao.”