CHƯƠNG 342
Ánh sáng màu lam chiếu sáng căn phòng, ánh mắt của Diệp Giai Nhi quét qua, sau đó, tay túm chặt chăn, mi tâm khẽ động, cô biết tin nhắn là Thẩm Hải Băng gửi tới.
Hôn nhân như này còn tiếp tục như nào nữa, cô thật sự nghĩ không ra cách!
Nhìn qua, nhưng không có trả lời tin nhắn, anh để điện thoại về chỗ cũ, từ từ đưa mắt qua, đôi mắt đen láy nhìn về phía cô: “Hôm nay ở nhà họ Thẩm xảy ra chuyện gì?”
Anh tin chắc cô không phải là người như vậy, nhưng rốt cuộc là vì cái gì mới khiến mấy người xảy ra xung đột như vậy?
Cô lại cho rằng anh đang cố ý chất vấn cô, sau một hồi trầm mặc, mới mở miệng với giọng điệu mỉa mai, trái tim đau tê tái: “Tôi không có gì để nói cả, chính như những gì anh nhìn thấy, anh muốn cho rằng như nào thì là như đó.”
Dứt lời, cô nhắm mắt lại, không nói chuyện nữa.
Nghe vậy, bàn tay gầy guộc của Thẩm Hoài Dương hơi siết lại, nhìn chằm chằm bóng lưng của cô, chỉ hận không thể xuyên thủng hai cái lỗ.
Anh đợi lời giải thích của cô, không ngờ cô lại tùy ý và không thèm quan tâm như vậy…
Ý này là cảm thấy không cần thiết giải thích với anh sao?
Vẻ mặt của anh thay đổi, muốn ôm cơ thể mảnh khảnh mềm mại của cô vào trong lòng, vừa muốn bóp chết cô!
Nhưng nghĩ tới thái độ đó của cô, Thẩm Hoài Dương cuối cùng cũng tức giận, thu lại cỗ dục vọng đó, nằm ngửa đi ngủ.
Sáng hôm sau.
Buổi sáng.
Bữa sáng mới bày xong, Tô Tình đã tới, vừa nhìn thấy bà cụ, bà ta liền oán trách nói: “Mẹ, mẹ tới đây sao không đến nhà họ Thẩm, còn ở nơi này.”
Bà cụ đang uống sữa đậu nành, liếc nhìn bà ta: “Mẹ ở đây thì làm sao? Mẹ ở chỗ của cháu ngoại mẹ, liên quan gì với con?”
“Con không phải có ý này, con là nói nhà họ Thẩm lớn như vậy, ở bên đó không phải tốt hơn sao, nơi này nhỏ, không có chỗ ở.”
“Mẹ cảm thấy khá thoải mái, Hoài Dương, cô giáo Diệp dậy chưa?” Bà cụ nghiêng đầu.
“Dạ rồi…” Thẩm Hoài Dương khẽ đáp.
Bà cụ nói: “Gọi con bé ra ăn sáng, sữa đậu nành còn nóng, bảo nó uống lúc nóng, còn nữa, lát nữa bảo con bé đến trường xin nghỉ phép, hai người vài hôm nữa thì xuất phát.”
Tô Tình nhíu mày: “Bọn chúng đi đâu?”
“Đi nghỉ tuần trăng mật, địa điểm và thời gian mẹ đã sắp xếp rồi, có vấn đề gì không?”
Nghe vậy, Tô Tình thầm nghiến răng, sau đó lại rất bất mãn: “Mẹ, mẹ sao đối tốt với nó như vậy, mẹ chồng cũng đã tới rồi, con dâu không ra chào hỏi, còn phải để bà ngoại gọi ăn cơm, như này thành cái thể thống gì?”
“Mẹ thích con bé, đối tốt với con bé như vậy, không được sao? Còn nói con bé, con lúc đó không đến 12 giờ không dậy, cơm còn phải phục vụ tới tận giường, con là thai phụ, con bé không phải là thai phụ sao, con có tư cách gì đi nói con bé?” Bà cụ khinh thường: “Người ta ở trong nhà mình cũng là bảo bối, được chiều chuộng, gả qua đây, không phải là vì để chịu tủi nhục ở nhà con, không cần thiết phải hà khắc như vậy.”