CHƯƠNG 1168
Thân Nhã không có hứng thú, đương nhiên Hoắc Đình Phong cũng không hứng thú lắm.
Cảm thấy có chút quá nhàm chán, Thân Nhã nói nhỏ với Hoắc Đình Phong về thôi.
Trên khóe môi Hoắc Đình Phong mang một nụ cười nhàn nhạt, mang theo chút hàm ý sâu xa, lắc đầu, chờ thêm một hồi, bây giờ mà đi thì không lịch sự lắm.
Thân Nhã cũng cảm thấy bây giờ mà đi thì có chút đột ngột, kệ đi, chỉ nhịn thêm 10 phút thôi, được mà.
Ban đầu, Lâm Nam Kiều muốn làm cho Thân Nhã xấu hổ, muốn đám bạn học kia cười nhạo cô, nhưng, kết quả cuối cùng lại ngược lại.
Vị linh mục đang đọc lời thề trong đám cưới, bên dưới im lặng, Lâm Nam Kiều mỉm cười, còn Trần Vu Nhất thì không có thần sắc gì.
“Trần Vu Nhất, anh có bằng lòng kết hôn với Lâm Nam Kiều, sống với cô ấy theo lời dạy của Kinh thánh, trở thành một thể với cô ấy trước sự chứng giám của Chúa, yêu cô ấy, an ủi cô ấy, tôn trọng cô ấy và bảo vệ cô ấy, giống như yêu chính mình không? Bất luận cô ấy ốm đau hay khỏe mạnh, giàu có hay nghèo túng, đều luôn trung thành với cô ấy mãi đến khi xa lìa thế giới không?”
“Con đồng ý.” Trần Vu Nhất lên tiếng, giọng nói trầm thấp, không có ai nhìn thấy được biểu cảm của anh ta.
Sau khi nghe thấy câu nói này, ba Trần, Cát Mỹ Ngọc và Trần Bội Linh thở phào một hơi nhẹ nhõm, cuối cùng cũng yên tâm rồi.
“Lâm Nam Kiều, con có đồng ý gả cho Trần Vu Nhất làm vợ. Tuân thủ lời dạy của thánh kinh mà ở bên cạnh cậu ấy, trước mặt thần kết thành một thể với cậu ấy, yêu cậu ấy, an ủi cậu ấy, tôn trọng cậu ấy, bảo vệ cậu ấy giống như con yêu chính bản thân mình. Lúc cậu ấy ốm đau cũng như lúc bệnh tật, giàu có cũng như nghèo khó, luôn luôn thủy chung với cậu ấy cho đến khi rời khỏi thế giới này?”
Đối với vấn đề này, đương nhiên không có bất cứ thứ gì cần phải do dự, đôi môi đỏ khẽ cử động, lúc Lâm Nam Kiều đang chuẩn bị mở miệng thì đột nhiên cửa giáo đường lại bị đẩy ra.
Sau đó lại truyền đến những tiếng bước chân hỗn tạp, còn có tiếng nói.
Hôn lễ được tiến hành đến thời khắc thiêng liêng như thế này lại bị đánh gãy, cho dù là ai thì cũng sẽ tức giận, nổi nóng, bực bội.
Lửa giận trong lòng Lâm Nam Kiều như thế nào đương nhiên không cần nói cũng biết, nhưng mà rốt cuộc người xông vào là ai?
Ánh mắt của mọi người đều tập trung vào âm thanh vừa mới xuất hiện, nhìn thấy một đám người đang xông vào chính là đám phóng viên, bọn họ chen chen chúc chúc, trên tay đều cầm microphone và camera.
Chỉ là hiển nhiên đám phóng viên đó không phải đến đây bởi vì buổi hôn lễ, cũng không phải là đến vì Lâm Nam Kiều và Trần Vu Nhất, tất cả đều đến vì Hoắc Đình Phong.
“Anh Hoắc, xin hỏi trong quý mới công ty CH vừa mới được đưa ra thị trường ở nước M có kế hoạch phát triển gì không?”
“Anh Hoắc, công ty của anh ở thành phố B, nước K, nước M, tại sao anh vẫn cứ luôn ở thành phố S vậy?”
Hoắc Đình Phong không trả lời cho câu hỏi thứ nhất, nhưng mà về câu hỏi thứ hai, anh nhếch miệng nở một nụ cười nhẹ nhàng, nắm lấy tay Thân Nhã, lạnh nhạt hỏi lại: “Các người cảm thấy như thế nào?”
Ánh mắt của đám phóng viên đồng loạt rời khỏi người Hoắc Đình Phong, di chuyển đến người Thân Nhã.
Tầm nhìn đột nhiên thay đổi khiến Thân Nhã cảm thấy căng thẳng, cô hít một hơi thật sâu, sau đó nở một nụ cười nhẹ.
“Còn nữa, hôm nay không phải là sinh nhật của ông Hoắc ư? Một ngày quan trọng như thế, thân là cháu trai, tại sao anh Hoắc lại ở đây?”