CHƯƠNG 1401
Cô là kiếp nạn trong cuộc đời anh ta.
Mấy lần anh ta khóc đều là vì cô, anh ta cam lòng và cũng thấy đáng giá, còn những người phụ nữ khác thì không!
Anh ta không biết mình đã ngồi ở đây bao lâu, có thể là hai mươi phút hoặc có thể là bốn mươi phút, cho đến khi chân anh ta tê rần và không thể đứng dậy được.
Sau đó anh ta chậm chạp rời đi, chân tê cứng nên bước chân không nhanh nhẹn, anh ta không chào tạm biệt cũng không ở lại mà quay về khách sạn lấy đồ rồi đi luôn.
Anh ta không muốn ở lại đây thêm một giây nào nữa.
… Tải ápp ноla để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Buổi tối là thời gian đi kính rượu, mẹ Hoắc và ông cụ Hoắc sợ Thân Nhã mệt nhọc nên đã hủy bỏ phân đoạn này.
Bây giờ Thân Nhã đang mang thai, hơn nữa còn mang thai hơn tám tháng rồi, mệt nhọc quá độ sẽ không tốt.
Thế là bà bảo hai người ăn chút gì đó rồi trở về phòng tân hôn nghỉ ngơi.
Hai người ngồi cùng bàn với bạn bè của Hoắc Đình Phong, lúc bọn họ đang chào hỏi nhau thì Tô Chính Kiêu lững thững đi tới.
Anh ta dẫn theo một người phụ nữ và một đứa bé đi tới chỗ hai người họ.
Khi đến nơi, Tô Chính Kiêu dừng lại, anh ta nheo mắt nói: “Một ngày vui như vậy có phải nên uống một ly không?”
Thân Nhã khẽ cau mày nhìn Tô Chính Kiêu.
Hoắc Đình Phong cong môi, cầm ly rượu lên uống cạn: “Đó là lẽ đương nhiên.”
Tô Chính Kiêu cũng uống cạn ly rượu, sắc mặt anh ta không tốt lắm, nhìn có hơi u ám.
Thấy vậy, người phụ nữ can ngăn: “Anh có bệnh dạ dày trong người, đừng uống nữa, lát nữa đau không đứng dậy được bây giờ.”
“Lắm lời!” Tô Chính Kiêu bực dọc, anh ta vung tay, người phụ nữ đứng không vững ngã nhào xuống đất.
Giọng nói lớn đến mức mọi người xung quanh không kìm được nhìn qua. Thấy vậy, người phụ nữ bỗng thấy xấu hổ.
Thân Nhã thấy mặt cô ta đỏ ửng lên, cô đứng dậy đỡ cô ta dậy rồi quan tâm hỏi: “Cô không sao chứ?”
Người phụ nữ lúng túng cúi đầu xuống nhìn ngón chân mình.
Tô Chính Kiêu bực mình quay lại nhìn người phụ nữ kia. Lúc này cậu bé đi tới bên cạnh người phụ nữ kia: “Mẹ, mẹ ngã có đau không?”
Người phụ nữ lắc đầu mỉm cười dịu dàng nhưng có chút buồn bã, sau đó ngẩng đầu lên nói: “Nếu anh không sao thì mẹ con em về nhà trước, em có chút không thoải mái.”
Nói xong, người phụ nữ nắm tay cậu bé, đứng thẳng lưng ra về dưới ánh mắt của mọi người.
Tô Chính Kiêu càng thấy bực bội trong người, anh ta quét mắt nhìn Hoắc Đình Phong một cái, sau đó nhấc chân bước ra ngoài.
“Người đó là vợ của anh ta sao?” Thân Nhã hỏi Hoắc Đình Phong.
Hoắc Đình Phong gật đầu: “Còn có con trai của anh ta nữa.”
“Vợ anh ta thật sự rất đẹp, con trai anh ta giống vợ anh ta hơn, chứ không giống anh ta lắm.” Thân Nhã hạ thấp giọng nói nhỏ với anh: “Đúng với câu hoa nhài cắm bãi phân trâu.”