CHƯƠNG 1144
Nhưng nói tóm lại, chuyện này cô không thể trốn tránh trách nhiệm, cảnh sát nói như vậy, vẫn cần phải tiếp tục điều tra.
Công trình lớn như thế đương nhiên sau lưng sẽ có ẩn tình, bối cảnh và quan hệ cũng lớn vô cùng. Giờ mục đích của bọn họ rõ ràng là tìm kẻ chết thay.
Mà hiển nhiên, lần này bọn họ không có mắt nhìn chút nào.
Ngay sau khi Thân Nhã đến đồn công an, Hoắc Đình Phong đã gọi cho Tiểu Trương, bắt đầu âm thầm điều tra chuyện này.
Cô không cho anh giúp là một chuyện, anh muốn giúp cô lại là chuyện khác. Cô là người phụ nữ của anh, anh cho phép cô độc lập kiên cường, nhưng anh sẽ gánh vác những điểm quan trọng.
Trần Vu Nhất đang chờ, chờ cơ hội, chờ Thân Nhã tới cầu xin mình.
Bên này còn chưa có kết quả gì, bên kia tin tức đã lan truyền ngày một rộng rãi, dân chúng đều bàn tán nhau công trình này là công trình bã đậu.
Là loại chỉ cần tiền không cần lương tâm. Còn chưa xây xong đã lắm vấn đề thế rồi, nếu người vào ở còn không bị sụp chết hay sao?
Ai nấy đều chống đối, đều truyền tai nhau, dù công trình xây xong cũng tuyệt đối không mua. Đồng thời đều mắng Thân Nhã, lời nói khó nghe vô cùng.
Với cư dân mà nói, bọn họ không biết tin tức nội bộ thế nào, chỉ biết ai là người phụ trách thì tìm người ấy, còn lại bọn họ cũng không thể quản.
Tin tức về Thân Nhã cũng truyền long trời lở đất, Lâm Nam Kiều thấy vậy cười không khép miệng được, còn Trần Vu Nhất thấy thì chỉ kiên nhẫn chờ đợi.
Lần đầu tiên trải qua chuyện như vậy nhưng Thân Nhã làm rất tốt. Cô bình tĩnh không hoảng loạn, cũng thản nhiên đối mặt với lời mắng chửi của thiên hạ.
Nhưng Hoắc Đình Phong không chịu được, anh không thể tha thứ cho chuyện như vậy xảy ra với người phụ nữ của mình. Tốc độ tra xét cũng tăng nhanh hơn.
Bởi vì Thân Nhã mang thai, lại thêm mấy ngày này mệt nhọc nên cô gầy đi trông thấy, nhìn rõ ràng vô cùng.
Hoắc Đình Phong đau lòng: “Đừng đến công ty nữa, cũng đừng nhúng tay mấy chuyện này. Anh sẽ xử lý cho em.”
Cơn buồn nôn lại dâng lên, Thân Nhã lắc đầu, vọt vào nhà vệ sinh, nôn khan không dừng được.
Chiếc quần dài màu nâu nhoáng lên, Hoắc Đình Phong sải đôi chân mê người bước vào nhà vệ sinh, nhẹ nhàng vỗ lưng cô, giọng nói ôn hòa xen lẫn lo âu.
“Đi thay quần áo đi, anh vào ga ra lấy xe rồi chở em đi bệnh viện…” Anh nói.
Lúc này đương nhiên không thể đi viện được, Thân Nhã lắc đầu, trưng ra vẻ mặt cười lấy lòng: “Em mệt quá thôi mà, không cần đi bệnh viện.”
Hoắc Đình Phong vuốt nhẹ lưng cô, tiếp tục nói: “Nhưng anh lo…”
“Thế mỗi người nhường một bước. Em ở nhà nghỉ ngơi, không đến công ty làm việc, cũng không để ý mấy chuyện đáng ghét này nữa. Được chứ?”
Hoắc Đình Phong nghĩ tới điều kiện trao đổi, nhướng mày đồng ý.
Thân Nhã kiễng chân hôn lên chiếc cằm gợi cảm của anh.
Hoắc Đình Phong lập tức đảo khách thành chủ, bàn tay to lớn khớp xương rõ ràng giữ chặt eo cô, hơi khom người xuống, tùy ý hôn cô.
Buổi chiều Hoắc Đình Phong có việc đi ra ngoài, không nói là đi đâu. Lúc này di động của Thân Nhã vang lên, Cát Mỹ Ngọc gọi tới. Cô ngắt máy không nhận, đối phương lại gọi tới.