CHƯƠNG 354
“Tôi biết, nhưng xa cách ba năm, muốn chụp ảnh với cậu, cũng không thể sao?” Vẻ mặt cô ta tràn đầy sự cô đơn, còn có sự bi thương.
Lông mày dài, hẹp khẽ động, lúc Thẩm Hoài Dương đang chuẩn bị nói chuyện, Thẩm Hải Băng lại giành nói trước: “Lẽ nào, cậu đang sợ Giai Nhi?”
Trong lòng anh vốn rất bình tĩnh, không chút dậy sóng, nhưng lúc này nghe thấy tên người phụ nữ kia, ngọn lửa tức giận trong lòng lại bùng lên.
Diệp Giai Nhi giống như là thứ uy hiếp tới anh vậy, chỉ cần nhắc tới, sẽ khơi ra muôn vàn sự giận dữ, ngay cả lí trí cũng biến mất.
“Ai nói thế?” Giọng anh trầm trầm, lạnh lẽo.
“Không ai nói, đây chỉ là suy đoán của tôi thôi, ba năm trước cậu có thể chụp ảnh chung với tôi, nhưng ba năm sau lại không được, như vậy, lí do duy nhất chỉ có thể là Giai Nhi, cô ấy là vợ cậu, chắn là cậu kiêng dè cô ấy, cho nên mới từ chối tôi như vậy, không phải sao?”
Kiêng dè Diệp Giai Nhi, kiêng dè người phụ nữ tiếng nào tiếng nấy đều nói là ghét anh, không giây phút nào là không muốn ly hôn với anh, thật sự rất châm chọc… buồn cười…
Cùng lúc đó, khóe môi Thẩm Hoài Dương nhếch lên trào phúng, nói với Thẩm Hải Băng: “Cô cảm thấy tôi sẽ kiêng dè sao?”
Trước giờ chưa từng có người phụ nữ nào như vậy, lặp đi lặp lại nhiều lần khiêu chiến điểm mấu chốt và sự kiên nhẫn của anh!
Người phụ nữ tiếng nào tiếng nấy đều nói là ghét anh, không giây phút nào là không muốn ly hôn với anh, cuộc sống của Thẩm Hoài Dương anh không có cô vẫn có thể diễn ra một cách tốt đẹp!
Cô thật sự cho rằng, Thẩm Hoài Dương anh không thể thiếu cô sao?
Nhưng mà, Thẩm Hải Băng nghe những lời này, lại cảm thấy đây là gián tiếp cho cô ta hứa hẹn, cũng khiến trái tim cô ta xuất hiện niềm vui và sự xao xuyến khôn tả.
Anh sẽ ly hôn với Diệp Giai Nhi!
Nếu, anh ly hôn với Diệp Giai Nhi, như vậy cô ta…
Bây giờ, có cùng cô ta chụp ảnh chung không, trở nên không quan trọng chút nào, quan trọng là … cô ta biết trong lòng anh có cô ta, như vậy cũng đã đủ rồi, hơn nữa, sau này anh cũng sẽ thuộc về cô ta!
Cô ta bước qua, gương mặt xinh đẹp dưới cơn mưa phùn có vẻ rất trong trẻo, Thẩm Hải Băng đứng trước mặt anh, ngẩng đầu lên nhìn anh.
Tính tình cô ta vốn lạnh nhạt, lúc này lại nóng bỏng như một ngọn lửa, cái gì cũng không dập tắt được.
Cô ta giơ cánh tay thon dài tinh tế của mình lên, choàng qua cổ anh, kiễng mũi chân.
Một tay khác cầm lấy tay to của anh, đặt lên eo thon của mình, người dựa sát vào anh.
Khi một cô gái làm ra hành động tới mức này, như vậy ý tứ và ẩn ý của cô ta đã biểu đạt rất rõ ràng.
Cô ta muốn… anh …
Thẩm Hoài Dương híp mắt, ngay sau đó, anh nhăn mày lại, động tác bất thình lình của cô ta khiến anh bất ngờ, và có hơi mất tự nhiên, đơ người ra.
Nhưng, sự bất ngờ này chỉ diễn ra trong giây lát, cánh tay anh đặt lên vai cô ta rồi đẩy ra.
Gương mặt Thẩm Hải Băng ửng hồng, nhìn chằm chằm anh, trong ánh mắt cô ta giống có chứa muôn vàn tình cảm.
Nhưng Thẩm Hoài Dương không có cảm xúc gì, nghe mùi nước hoa quanh quẫn bên mũi kia, anh lại nhớ tới mùi chanh nhè nhẹ.
Lúc này, Thẩm Hải Băng mới nhớ ra, chỗ này còn ở trên đường, tuy là tương đối vắng vẻ yên ắng, nhưng cũng không có nghĩa là không có người tới, mà bản thân cô ta vừa rồi…