CHƯƠNG 646
Không đi vào phòng, ông ta trực tiếp đi vào trong thư phòng, đồ vật trong thư phòng mới là quan trọng đối với ông ta.
Tài liệu, bút, những gì ông ta mang đi được đều không thể để lại, lấy chìa khóa ra, ông ta mở ngăn kéo cuối cùng.
Trong ngăn kéo ở phía cuối cùng đều là những di vật lúc mẹ ông ta còn sống, toàn bộ đều được đặt ngăn nắp ở đó, cẩn thận tính lại đã mấy chục năm rồi chưa mở ra.
Đồng hồ, dây buộc tóc, vòng tay, Thẩm Thiên Canh lấy hết toàn bộ những vật đó ra rồi bỏ vào trong túi.
Sau đó ông ta muốn đóng ngăn kéo lại, nhưng mà không biết tại sao vẫn còn có cái gì đó kẹt trong ngăn kéo, vẫn luôn không thể đóng lại.
Thẩm Thiên Canh nhíu mày, thọc tay vào trong, sau khi sờ được một khe hở ở bên trong, quả nhiên là ở đó có cái gì đó tròn tròn, rất là trơn.
Rốt cuộc là gì vậy?
Mang theo nghi hoặc, ông ta ngồi xổm xuống đất, dùng thời gian rất lâu, sức lực rất lớn mới có thể lấy vật nhỏ đó ra ngoài.
Mở lòng bàn tay ra, khi chiếc nhẫn ngọc bích màu xanh lục xuất hiện, đôi mắt của Thẩm Thiên Canh lại kinh ngạc mở to, ngẩn người…
Chiếc nhẫn bằng ngọc bích này giống hệt với chiếc nhẫn mà ông ta nhìn thấy Huyên Huyên đeo ở trên cổ lúc trong bệnh viện.
Ngồi lên ghế, ông ta nắm chặt lấy chiếc nhẫn ngọc bích, lâm vào hồi tưởng.
Trước kia, lúc ông ta còn chưa kết hôn, nhà chính nhà họ Thẩm chưa được xây dựng, ông ta đã nhìn thấy Thẩm Hải Băng trước cửa nhà.
Tháng mười hai âm lịch trời đông giá rét, lúc đó tuyết rất lớn, ông ta vừa mới mở cửa thì liền nghe thấy tiếng khóc nỉ non của một đứa con nít, cúi đầu nhìn xuống dưới chân, liền phát hiện ra đứa nhỏ.
Còn đang được quấn tả, nó vô cùng nhỏ, dường như là mới được sinh không bao lâu, gò má bị đông lạnh đỏ hồng, khóc không ngừng.
Xung quanh còn chẳng có ai, huống hồ chi đặt một đứa nhỏ như thế này trong đất tuyết, chắc chắn là cô bé sẽ bị bệnh.
Thế là ông ta ôm đứa nhỏ vào trong nhà, mở tã lót ra mới phát hiện ở bên trong còn có một chiếc nhẫn ngọc bích màu xanh.
Không suy nghĩ gì nhiều, ông ta tiện tay đặt nhẫn ngọc bích vào cùng với di vật của mẹ mình, mấy năm nay chưa mở di vật ra, cho nên cũng quên mất chiếc nhẫn ngọc bích.
Nếu như ngày hôm nay không phải trở về nhà lấy đồ đi, chỉ sợ là ông ta tuyệt đối không nhớ đến chiếc nhẫn ngọc bích này, do là thời gian quá lâu rồi nên ông ta mới quên mất.
Cái này có được tính như là thu hoạch ngoài ý muốn không nhỉ?
Thẩm Thiên Canh vô cùng vui mừng, cất kĩ chiếc nhẫn ngọc bích, nhanh chóng rời khỏi nhà chính nhà họ Thẩm.
Ngồi lên xe ô tô gọi điện thoại cho Thẩm Hải Băng, một lát sau bên kia liền có người nhận.
“Hải Băng, bây giờ em đang ở đâu vậy?” Thẩm Thiên Canh đặt cái vali vào chỗ ngồi phía sau, kêu tài xế lái xe tới bệnh viện.
“Đang ở nước Mỹ.” Âm thanh ở bên phía Thẩm Hải Băng rất hỗn loạn, có tiếng người nói chuyện không ngừng, âm thanh rất lớn, ồn ào nghe không rõ cho lắm.