CHƯƠNG 571
Lắc đầu, cô lật tay nắm lấy tay anh: “Em đi cùng với anh.”
“Mới một lúc đã không nỡ rồi, hả? Ở đây đợi trước đi, bên ngoài có người giúp việc, cần gì thì nói với bọn họ, anh sẽ trở về nhanh thôi.” Anh dịu dàng nói.
“Em vẫn muốn trở về, cùng nhau về nhé.” Thái độ của cô rất kiên định, chuyện của hai người cần phải cùng nhau đối mặt.
Anh không có cách nào với cô, sau đó, cau mày: “Thay váy cưới trên người trước đã, thật chướng mắt.”
Cô bật cười, khóe mắt vẫn còn chút nước mắt, Thẩm Hoài Dương nhéo vành tai cô, khẽ hừ một tiếng: “Vừa cười vừa khóc, chó con đi tiểu.”
“Anh mới là chó con đi tiểu.” Cô bất mãn phản bác, hai má ửng đỏ, giọng nói có chút nũng nịu, quay lưng về phía anh: “Anh kéo khóa xuống đi.”
Anh kéo khóa xuống, tấm lưng trắng nõn, mịn màng đập vào mắt, đôi mắt tối lại, nhưng cô đã nhanh chóng chạy vào phòng thay đồ, đến lúc đi ra, đã thay một chiếc váy dài đơn giản.
Bàn tay của Thẩm Hoài Dương rơi xuống, đan vào những ngón tay mảnh khảnh của cô, hai người sánh vai đi ra khỏi biệt thự, ngồi trên chiếc Bentley màu đen.
Lòng bàn tay to và dày của anh, ấm áp, không giống như cô, vừa nhỏ, vừa mảnh, dường chỉ cần bẻ một cái là gãy, cô nhìn chằm chằm vào cô, nhưng lại nghĩ đến Quách Mỹ Ngọc và Diệp Đức Huy, trong lòng vẫn bất an.
Cảm nhận được ánh mắt của cô, Thẩm Hoài Dương nhấc hai bàn tay của họ đang đan vào nhau, hôn lên mu bàn tay của cô, khóe miệng cong lên.
Phía trước còn có tài xế, trên mặt Diệp Giai Nhi không khỏi có chút đỏ lên, đè thấp giọng nói: “Được rồi!!”
“Cho em, hôn lại…” Nói xong, anh đưa bàn tay to của anh lên đôi môi đỏ, mềm mại của cô.
Cô đẩy ra, cố ý ghét bỏ nói: “Anh vẫn chưa rửa tay, bẩn!”
Đường cong trên khóe môi của anh lại rộng thêm một chút, nhướng mày, trong nháy mắt, xe đã đến bên dưới tòa chung cư.
Trong lòng Diệp Giai Nhi vẫn có chút bất an, từ lúc sinh ra đến bây giờ, đây là lần đầu tiên cô bốc đồng như vậy.
“Hối hận rồi?” Anh nheo mắt, dù bận vẫn nhàn liếc nhìn cô, đôi môi mỏng không ngừng hôn lên mu bàn tay của cô: “Cho dù hối hận cũng muộn rồi, bảo bối, em đã không còn đường lui rồi.”
Hai từ bảo bối phát ra từ trong miệng của anh, không cảm thấy buồn nôn, ngược lại dâng lên một cảm giác run rẩy và ngọt ngào khó tả.
Tinh thần căng thẳng thả lỏng một chút, cô vỗ tay anh: “Buông ra, sắp đến rồi.”
Hít thật sâu, Thẩm Hoài Dương nới lỏng cà vạt trên cổ áo sơ mi ra, cảm thấy có chút chật, ánh mắt nặng nề.
“Anh đang căng thẳng?” Diệp Giai Nhi nhìn hành động của anh, lên tiếng nói, số lần anh có dáng vẻ này không nhiều, ít khi nhìn thấy anh căng thẳng.
“Chỉ là cà vạt hơi chặt thôi…” Anh nói như vậy.
“.…”
Giơ tay lên, lúc Diệp Giai Nhi chuẩn bị ấn chuống, cửa nhà lại bị người ở bên trong mở ra, Diệp Đức Huy xuất hiện trước mặt hai người.
Nhớ đến lúc này hai người vẫn còn nắm tay nhau, theo bản năng, tay cô giật ra, có chút áy náy và không tự nhiên gọi: “Ba.”
Ngược lại, Thẩm Hoài Dương lại tao nhã, phóng khoáng, có lễ độ: “Bác trai.”
Ánh mắt rơi vào hai bàn tay đang nắm chặt lấy nhau của bọn họ, Diệp Đức Huy lạnh lùng nói một câu: “Vào rồi nói!”