CHƯƠNG 100
Cẩn thận suy nghĩ lại, trong đầu trống rỗng, cô không biết là mình trở lại nhà họ Thẩm từ lúc nào.
Nhìn thời gian vậy mà đã tám giờ rồi, Diệp Giai Nhi ngồi dậy, nhưng mà thân thể như bị một chiếc xe nghiền ép.
Nhớ đến tối ngày hôm qua, gò má ửng đỏ lập tức trở nên vô cùng nóng.
Ngày hôm nay ở nhà họ Thẩm có đủ người ngồi ăn sáng, ngoại trừ Thẩm Hải Băng không có mặt, những người còn lại đều ở đây.
Tô Tình ngẩng đầu lên nhìn Thẩm Hoài Dương, bà ta nói: “Hoài Dương, sáng nay bà ngoại của con có gọi điện thoại tới, kêu con đến Kinh Đô một chuyến.”
“Bà ngoại không nói là có chuyện gì à?” Thẩm Hoài Dương dừng lại hành động ở trong tay, giọng nói trầm thấp xen lẫn một tia dịu dàng.
“Bà ấy nói là không có thời gian gặp con, nhớ con, trong khoảng thời gian này ở Kinh Đô có rất nhiều công việc, không có thời gian rảnh, cho nên là kêu con qua đó.”
“Vâng.” Anh nhẹ giọng đáp lời, lúc này mới quyết định: “Con và Giai Nhi sẽ cùng đến Kinh Đô.”
Giai Nhi…
Trong ấn tượng của cô, đây là lần đầu tiên mà anh gọi cô với cái tên như thế, rất kỳ lạ, lại cảm thấy êm tai.
Nghe vậy, sắc mặt của Tô Tình có hơi thay đổi, chỉ có điều là bà ta che giấu rất kỹ, mượn một cái cớ vô cùng uyển chuyển.
“Có Giai Nhi ở nhà, mẹ còn có người để bầu bạn, con bé vừa mới đi, nhà họ Thẩm to lớn như thế chỉ còn lại có một mình mẹ, trống vắng biết bao nhiêu, có đúng không Giai Nhi?”
Đã nói đến mức này rồi, còn có thể kêu cô nói gì được nữa?
Hoàn hồn lại, Diệp Giai Nhi mỉm cười: “Con nghe theo lời mẹ.”
Lần đầu tiên, Tô Tình cảm thấy có hơi hài lòng với Diệp Giai Nhi, vỗ nhẹ lên vai cô.
Diệp Giai Nhi thụ sủng nhược kinh, cứng nhắc cười một tiếng, vô cùng mất tự nhiên.
Thẩm Hoài Dương nhíu mày nhìn cô vài lần, lập tức khẽ động đôi môi mỏng, nhàn nhạt lên tiếng.
“Mẹ, mẹ cho rằng bà ngoại thật sự nhớ con hả? Ý của bà ấy không có trong lời nói, hiển nhiên là muốn nhìn cháu dâu của mình, còn có cháu cố, sau khi kết hôn cũng không trải qua tuần trăng mật, đúng lúc Giai Nhi đang được nghỉ phép, cứ xem như là đến Kinh Đô hưởng tuần trăng mật rồi lại thăm bà ngoại, vẹn cả đôi đường.”
Tô Tình bị nghẹn họng không có lời nào để nói, mặc dù là bất mãn, nhưng mà cũng chỉ có thể gật đầu: “Tùy ý con vậy.”
Lâm Nhất Dung cũng nói: “Vậy ngày mai em cũng về Kinh Đô luôn, em cũng muốn trở về, ông nội gọi điện thoại thúc giục em rồi.”
“Vậy con với anh Thẩm đi cùng đi, trên đường còn có thể giúp đỡ lẫn nhau, bác gái đã có thể yên tâm rồi.” Tô Tình nói với Lâm Nhất Dung bằng một gương mặt ôn hòa.
Đặt đũa xuống, Thẩm Trạch Hy không nói tiếng nào, lại mở miệng: “Con nhớ bà ngoại.”
Tô Tình nhìn anh ta, nói thẳng: “Con thành thành thật thật ở lại nhà cho mẹ, ôn tập bài đi.”
Một câu nói liền chặt đứt con đường của Thẩm Trạch Hy, sắc mặt của anh ta có chút bất mãn, lại có hơi kìm nén.
Sau đó, Thẩm Hoài Dương đến công ty, mà Tô Tình thì ở nhà họ Thẩm không đi ra ngoài, cho nên Diệp Giai Nhi không có khả năng ở lại nhà họ Thẩm.
Buồn bực chán nản đi dạo phố, nhớ đến ngày mai phải đến Kinh Đô, cô dự định mua chút quà.
Gọi điện thoại cho Thẩm Trạch Hy, sau khi hỏi vài thứ, cô quyết định mua đặc sản.
Buổi tối.
Diệp Giai Nhi mới vừa đắp mặt nạ, cửa phòng lại bị đẩy ra, Thẩm Hoài Dương bước vào, tùy ý ném cái áo khoác màu đen trên ghế salon, rót một ly rượu vang.