CHƯƠNG 905
“Anh ta bị Lâm Nam Kiều câu mất hồn rồi thì còn biết cái gì được nữa chứ…”
Môi mỏng của Thẩm Hoài Dương khẽ nhúc nhích: “Vậy đó là lựa chọn của bản thân anh ta…”
Ở bên này, Trần Vu Nhất lại không tìm được ai đi bar, thật ra trong số bạn bè thì chỉ có Thẩm Hoài Dương và Quý Hướng Không hợp với anh ta nhất, anh ta không muốn tìm người bạn nào khác, cũng không muốn tìm họ.
Anh ta không muốn đi bar một mình, cũng không muốn về nhà, anh ta nheo đôi mắt đào hoa hẹp dài, sau đó quay đầu xe chạy về hướng ngoại ô.
Lâm Nam Kiều hơi ngạc nhiên, nhưng vẫn nở nụ cười thân thiện chào hỏi, sau đó gọi điện đến nhà hàng đặt một bàn đồ ăn, đều là món nhà hay làm, mùi vị khá ngon.
Cả hai đang trò chuyện, bọn họ nói về quá khứ, những chuyện đã xảy ra ở trường đại học, cười cười nói nói…
Phải công nhận rằng Lâm Nam Kiều quả thực là một người thông minh, cô ta biết khi nào nên tiến lúc nào nên lùi, thời điểm này không phải là lúc để dụ dỗ.
Ngày hôm sau, sau khi Thân Nhã ăn sáng xong, cô mua một giỏ trái cây rồi đến biệt thự của Hoắc Đình Phong.
Anh ta đã giúp cô rất nhiều, cô nên tới cảm ơn anh ta. Đứng trước biệt thự, cô bấm chuông.
Một lát sau cửa mở ra, Hoắc Đình Phong nhướng mày, khuôn ngực vốn đã rắn chắc khiến chiếc áo len cổ cao càng thêm chật chội, phối cùng với chiếc quần tây màu xám khói phẳng phiu toát lên khí chất tao nhã, trưởng thành và gợi cảm.
“Tôi đến đây để cảm ơn anh, làm phiền anh nhiều như vậy khiến tôi thực sự rất áy náy.” Cô hơi mất tự nhiên, tiếp tục đưa tay vuốt mái tóc lòa xòa ra sau tai.
Anh ta híp mắt, thanh âm khàn khàn trầm thấp: “Lại là giỏ trái cây sao?”
Thân Nhã sửng sốt, sau đó mới nhận ra lần trước mình cũng tặng giỏ trái cây, cô có chút ngượng ngùng: “Không biết anh thích ăn gì nên tôi mua giỏ trái cây.” Tải ápp ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
“Vào đi…” Hoắc Đình Phong cười nhẹ, xoay người đi vào biệt thự.
Thân Nhã đi phía sau, căn biệt thự gọn gàng ngăn nắp như lần đầu tiên cô đến, không có một chút bụi bặm, hiếm thấy một người đàn ông nào thích sạch sẽ như vậy.
Anh ra rất cao, cô ngồi xuống ghế sofa, một lúc sau anh ta đi ra, trên tay cầm một cốc cà phê và một cốc sữa.
Cô cảm thấy hình như anh ta rất để ý đến những chi tiết nhỏ nhặt, không biết gia đình hoặc hoàn cảnh như thế nào lại có thể giáo dục ra được một người đàn ông như vậy.
Sữa có bỏ thêm một chút đường, vị không quá lạt cũng không quá ngọt, rất vừa miệng, cô nhấp hai ngụm rồi nói: “Xe của anh phải nên để tôi đi rửa mới đúng, thực sự xin lỗi.”
“Không sao, chuyện nhỏ thôi mà, Tiểu Trương trả lại ví cô đánh rơi trong xe, đúng lúc cô xảy ra chuyện như vậy…” Anh ta giải thích, sau đó nhấp ngụm cà phê đen: “Sức khỏe tốt hơn chút nào không?”
“Tốt hơn nhiều rồi.” Cô giật giật khóe môi, ở cùng một chỗ với anh ta khiến cô có cảm giác khó thở.
Anh ta cho người khác cảm giác quá tao nhã và cao quý, trông có vẻ không phải kiểu đàn ông có thể tùy tiện thảo luận về mọi chủ đề.
Hoắc Đình Phong nhìn thì có vẻ tao nhã dịu dàng, nhưng ánh mắt lại giống như một con báo đang săn mồi, cũng rất nhạy bén: “Cô có hơi thận trọng…”
Thân Nhã không hề giấu giếm mà gật đầu, quả thật cô có chút thận trọng, không biết anh ta thích chủ đề gì và có hứng thú với chủ đề gì.
“Cô rất thành thật, nhưng mà hoàn toàn không cần thiết vậy đâu, dạng chủ đề gì tôi cũng hiểu biết một chút ít. “ Độ cong trên khóe môi càng sâu hơn, mấy lần trước cũng không thấy cô thận trọng như vậy.