CHƯƠNG 583
Sau bữa tối, Diệp Giai Nhi nhận được một cuộc gọi, là của Trần Diễm An, cô ấy nói đã lâu không gặp, hẹn cô ra ngoài tụ tập.
Quách Mỹ Ngọc không ngăn cản cô, cô cầm túi xách, thay quần áo và đi đến cổng của khu dân cư.
Chiếc BMW màu đỏ đậu ở ven đường rất dễ thấy, vừa mở cửa liền thấy Thân Nhã đã ngồi ở băng ghế sau, vừa mới ngồi lên xe đã phóng vút đi.
Dạ dày của Thân Nhã đang cuồn cuộn buồn nôn, cô ấy cố gắng chịu đựng, Diệp Giai Nhi cũng không khá hơn là bao, đầu óc quay cuồng, cô dựa vào cửa sổ.
“Trần Diễm An, cậu lái xe chậm chút thì chết hả? Thân Nhã còn đang mang thai đó!”
Nghe xong, tốc độ của Trần Diễm An chậm lại, nơi cô đến là một vũ trường, nhạc xập xình, ánh đèn nhấp nháy.
Ba người đã lâu không đến nơi như vậy, Thân Nhã không uống rượu, Diệp Giai Nhi cũng không dám đụng vào, Trần Diễm An một mình uống liên tiếp bốn năm ly.
Uống say rồi, thì nói xấu Quý Hướng Không, sao không đối xử tốt với cô.
Cái nóng của rượu đang tuôn trào trong bụng, sau khi trút được ra, cô ấy lại chạy vào sàn nhảy, uốn éo thân thể một cách lung tung rồi nhảy múa.
Diệp Giai Nhi và Thân Nhã đang ngồi trên ghế sô pha với một túi hạt dưa trước mặt, vừa trò chuyện vừa cắn hạt dưa.
“Quý cô đây, tôi có thể mời em nhảy một điệu được không?” Đột nhiên, một giọng nam tính, nhẹ nhàng nhưng đầy từ tính truyền đến.
Hai người quay lại, liền thấy người đàn ông mặc một bộ âu phục thẳng tắp màu xám, khí chất bất phàm, cao quý tao nhã, đôi tay thon gọn sạch sẽ đưa xuống trước mặt Diệp Giai Nhi, mang đến cho cô cảm giác ấm áp nhưng sạch sẽ.
Diệp Giai Nhi sững sờ trong chốc lát …
Liếc nhìn Thân Nhã, sau đó lại chỉ vào chính mình: “Anh đang nói chuyện với tôi ư?”
Giọng nói của người đàn ông từ tốn, chậm rãi như gió thoảng, lịch sự nói: “Đúng vậy.”
Thân Nhã huých nhẹ vào vai cô, thấp giọng nói: “A, vận đào hoa của cậu vẫn đỏ như vậy, Quốc Gia vừa đi thì lại thêm một tên cực phẩm khác đến.”
“Đừng có đùa.” Diệp Giai Nhi thì thào nói với cô ấy rồi nhìn chằm chằm khuôn mặt của người đàn ông trước mặt khoảng 30 giây, cô chớp mắt, đặt vỏ hạt dưa vào lòng bàn tay của người đàn ông, cười nhẹ nói: “Phiền anh giúp tôi bỏ chúng vào thùng rác, cảm ơn.”
Người đàn ông khẽ giật mình cười khúc khích, nụ cười ấy khiến lòng người cảm giác như một làn gió xuân thổi qua: “Phản ứng của quý cô đây làm tôi thật bất ngờ. Có lẽ, chúng ta sẽ còn gặp lại nhau trong tương lai.”
Lời nói vừa dứt, anh ta xoay người rời đi, ưu nhã ném vỏ hạt dưa vào thùng rác, ánh mắt có vẻ hơi sâu lại có chút hờ hững.
Nhìn chằm chằm vào bóng lưng đó một hồi, Diệp Giai Nhi nhíu mày, sao cô lại cảm thấy gương mặt của người đàn ông này rất quen thuộc, như thể cô đã nhìn thấy ở đâu đó.
Cô nghĩ kỹ lại những vẫn còn rất mông lung, cô biết chắc mình đã nhìn thấy khuôn mặt đó, nhưng thật sự không nhớ được gặp nó ở đâu.
Chẳng mấy chốc, cô ấy đã quên mất chuyện cỏn con này.
Đã mười giờ, Trần Diễm An vẫn không muốn dừng lại, càng nhảy càng hăng.
“Cậu có vội về nhà không?” Diệp Giai Nhi nhìn Thân Nhã.