CHƯƠNG 702
Tin tức này ở thành phố S là tin tức nằm ở các trang đầu mặt báo, đủ có thể khiến thành phố S chấn động, tuyệt đối là tin tức hàng đầu.
Tô Tình căn bản không thừa nhận nổi sự thật như vậy, cơ thể đã sớm mềm nhũn, lúc này còn bị vây ở giữa, nghe âm thanh tạp nham ở xung quanh, bà ta vô cùng đau đầu.
“Đưa mẹ đi…” Thẩm Hoài Dương nói với Thẩm Trạch Hy.
Thẩm Trạch Hy nhìn đám phóng viên giống như muốn ăn thịt người đó, lông mày nhíu chặt: “Vậy anh thì sao?”
“Anh ứng phó ở đây…”
“Em và anh cùng ứng phó, mẹ thì em để trợ lý Trận đưa—”
Tuy nhiên, không đợi cậu nói dứt câu, Thẩm Hoài Dương đã trầm giọng nói: “Loại chuyện này một người ứng phó là đủ rồi, đi đi!”
Đây giống như vũng nước đục, người giẫm vào càng ít càng tốt, không cần thiết tranh nhau nhảy vào.
Cắn răng, Thẩm Trạch Hy ôm Tô Tình, xông ra khỏi đám người, ngồi vào xe, rời đi.
Đứng ở rất xe, ánh mắt Diệp Giai Nhi khẽ đưa qua, vô tình chạm mắt với Thẩm Hoài Dương, cơ thể của cô run nhẹ, anh lại nhìn chằm chằm cô.
Giống như tất cả mọi người đều không tồn tại, chỉ có anh và cô, cách không, anh dường như muốn hút cô vào trong mắt.
Sao hả, cô đưa ba của anh vào tù, cho nên anh hận cô sao?
Hận đi, dù sao hai người bọn họ cũng không quay lại được lúc ban đầu, sau này cũng không liên quan gì nữa, tùy anh đi.
Phần hận đó của anh tuy khiến cô có hơi đau, nhưng trong lòng cô không hề hối hận, một chút cũng không có…
Xoay người, cô bước xuống bậc thang, sau đó, trọng nói trầm thập mà có sức quyến rũ của anh truyền tới, nói từng câu từng chữ: “Tôi chỉ chấp nhận một lần phỏng vấn, cũng chỉ trả lời một lần, đối với phán quyết của tòa chúng tôi không có dị nghị gì cả, hoàn toàn tuân thủ, đồng thời cũng sẽ không kháng cáo, từ giờ trở đi, bất luận là nhà họ Thẩm hay là công ty, tôi đều không hy vọng tiếp tục nhìn thấy phóng viên xuất hiện nữa, nếu không trừng phạt không tha!”
Bước chân của cô khựng lại, cơ thể hơi cứng nhắc, cô không ngờ, anh lại nói những lời này.
Nhà họ Thẩm.
Thẩm Hoài Dương châm một điếu thuốc, khói thuốc vờn quanh, Thẩm Trạch Hy ở bên cạnh thì lại quay mặt đi.
Một giây sau, Tô Tình giống như phát điên xông vào, gạt đổ hết dụng cụ pha trà trên bàn sách xuống sàn, tức giận nói: “Cái gì mà không có dị nghị! Cái gì gọi là tuân thủ chấp hành, cái gì gọi là sẽ không kháng cáo, ông ấy là ba của con, con lại đưa ông ấy vào tù như vậy!”
Không lên tiếng, cơ thể cao ráo của Thẩm Hoài Dương hơi cúi xuống, dập tắt điếu thuốc.
“Mẹ đã gọi điện cho ông ngoại của con, ông ngoại con ngày mai sẽ quay về thành phố S, con không thể đợi thêm một ngày rồi tuyên bố với phóng viên, cứ muốn dồn ông ấy vào chỗ chết, có phải không?” Giọng nói của Tô Tình vô cùng chói, bà ta sắp bị tức điên rồi.
Thẩm Hai Băng ở bên cạnh đỡ bà ta, mà Thẩm Trạch Hy cuối cùng đã lên tiếng, cậu nói: “Ba con hoàn toàn là tự làm tự chịu! Trước khi làm tới mức đó ba chắc nghĩ đến hậu quả phải gánh lấy ngày hôm nay, ba đã gần 60, chứ không phải đứa trẻ 3 tuổi không hiểu chuyện, với lại sự việc đã gây chấn động cả thành phố S, xử phạt cũng là tòa phán quyết, liên quan gì tới anh cả con? Mẹ chỉ nghĩ đến ba con, vậy mẹ có từng nghĩ cho anh cả của con không? Con của anh ấy chết rồi, mẹ có từng hỏi anh ấy có đau hay không không?”