CHƯƠNG 619
Thẩm Thiên Canh gật đầu, gọi điện thoại đi, đợi đối phương nhận máy.
Vừa đưa Huyên Huyên lên, điện thoại liền vang lên, hiển thị gọi tới là số lạ, do dự giây lát, cô nhận máy.
“Giai Nhi, là bác.”
Lại do dự kinh ngạc vài giây, cô cảm thấy không thích hợp, có chút không tự nhiên gọi một tiếng: “Bác trai.”
“Là thế này, ngày mai cháu có thời gian không, bác có một chuyện muốn hẹn cháu nói chuyện.”
Nói chuyện với cô? Diệp Giai Nhi càng cảm thấy kinh ngạc, giữa cô và ông ta có thể có gì để nói chứ?
“Ngày mai cháu phải đến trường báo cáo, e là không có thời gian.” Cô mở miệng, nhưng cũng là nói thật, ngày đầu tiên khai giảng, quả thực rất bận rộn.
“Đến trường báo cáo cũng có thời gian ăn cơm đi, buổi trưa bác tới trường các cháu, tranh thủ thời gian ăn cơm chúng ta gặp mặt.”
Cũng đã nói tới bước này rồi, Diệp Giai Nhi quả thực không tiện lại từ chối, chỉ đành đồng ý: “Vâng.”
Nhưng đối với ý đồ của Thẩm Thiên Canh, cô lại đầu óc mờ mịt, căn bản không biết ông ta đang giở trò gì, luận tới mối quan hệ giữa cô và ông ta, cũng không thể tính là quan hệ gì, không phải sao?
Chẳng lẽ, ông ta đã biết cô từng nhìn thấy một màn đó ở dưới bàn? Cho nên mới muốn gặp mặt cô nói chuyện?
Mang theo nghi hoặc và không hiểu, cô bước vào giấc ngủ, sáng sớm hôm sau, ăn sáng xong, dẫn Huyên Huyên xuống lầu.
Thời gian rất vội, Diệp Giai Nhi còn phải đến trường báo cáo, không kịp tiễn Huyên Huyên, thế là ngồi xe đến trường trước, Thẩm Hoài Dương lại dẫn Huyên Huyên đến nhà trẻ.
Cả buổi sáng cũng đã quen với hoàn cảnh, còn phải xem tình hình lớp học, cô quên sạch sẽ cuộc hẹn với Thẩm Thiên Canh.
Đợi tới trưa, lúc dãy số đó lại gọi tới, cô mới nhớ ra, Thẩm Thiên Canh nói ông ta đã ở cổng chính trường học, kêu cô tới.
Lúc cô đi tới ngoài cổng trường, liếc mắt liền nhìn thấy Thẩm Thiên Canh, cô bước tới, khẽ gọi: “Bác trai.”
“Còn chưa ăn trưa đi? Bác vừa khéo cũng chưa ăn, cùng ăn đi.” Thẩm Thiên Canh cười, dẫn đầu đi về phía nhà hàng.
Nhìn bóng lưng ông ta, Diệp Giai Nhi bất giác nghĩ tới một màn dưới bàn đó, trên dưới toàn thân lập tức không tự nhiên.
Hai người ngồi xuống, gọi vài món, Diệp Giai Nhi dứt khoát thẳng thừng, trực tiếp hỏi: “Bác trai, bác tìm cháu tới là có chuyện gì?”
“Thứ này, bác nghĩ mình nên đưa cháu.” Một túi da trâu, Thẩm Thiên Canh đưa tới, uống ngụm nước: “Nhìn thử xem.”
Diệp Giai Nhi cau mày, cầm lên, mở túi ra, bên trong hình như là báo cáo gì đó, cô rút ra, đặt trước mặt, xem từng hàng xuống dưới…
Càng xuống dưới, mày cô càng cau chặt lại, cuối cùng xoắn lại như lò xo, hô hấp gấp gáp, ngực không ngừng phập phồng lên xuống.
Khẽ nhắm mắt, hít thở sâu, Diệp Giai Nhi đẩy phần văn kiện đó ra, xoay người, mỉm cười nhìn nhân viên phục vụ: “Thức ăn còn chưa xong sao?”
Đối với phản ứng như vậy của cô, Thẩm Thiên Canh lại thực sự cảm thấy ngoài ý muốn: “Cháu không tin báo cáo này?”
“Cháu không rõ tại sao bác muốn để cháu xem thứ thế này, đối với điểm này cháu lại rất tò mò.” Cô bưng trà lên, nhấp một ngụm.