CHƯƠNG 144
Bất kể là đối diện với Tô Tình hay Thẩm Hải Băng, cô đều cảm thấy gò bó, có chút không tự nhiên.
Vừa mới ngồi xuống thì liền có tiếng gõ cửa, cô quay người lại, thấy Thẩm Trạch Hy đã đi vào, đôi mắt đào hoa cười híp lại.
“Chuyện gì mà vui thế?”
Thẩm Trạch Hy không trả lời, chỉ hỏi: “Thứ tư có thời gian không?”
“Làm gì?” Diệp Giai Nhi có chút tò mò.
“Bất ngờ bí ẩn, chẹp chẹp.” Cậu ta lấy món đồ vẫn giấu sau lưng nãy giờ ra: “Vé vào buổi biểu diễn dương cầm của Argerich, có muốn đi không?”
Ánh mắt cô lập tức sáng lên, ngay sau đó, cô lại nghi ngờ hỏi: “Em chắc chắn là em nghe hiểu diễn tấu dương cầm đấy chứ?”
“Đương nhiên, dương cầm không chỉ có thể bồi dưỡng cho cảm xúc, còn có thể khiến người ta trở nên thanh lịch hơn.” Thẩm Trạch Hy giả vờ như mình hiểu biết, lúc nói gương mặt còn tỏ vẻ say sưa.
Diệp Giai Nhi cười híp mắt nhìn cậu ta, móc móc ngón tay với cậu ta: “Đến đây, nói cô giáo nghe xem, Argerich là nhà dương cầm của nước nào, khúc sở trường là khúc nào?”
“Ý? Bồ Đào Nha? Mỹ? Pháp? Đan Mạch?” Thẩm Trạch Hy liên tục đoán.
“Em biết tất cả bao nhiêu quốc gia?” Diệp Giai Nhi cạn lời đối với sự đoán bừa của cậu ta.
Cậu ta khẽ ho một tiếng, ngại ngùng nói: “Tổng cộng cũng chỉ biết có bấy nhiêu tôi, dù sao về cơ bản em đã nói hết những nước mình biết rồi.”
Diệp Giai Nhi không khỏi nhíu mày, cô giải thích: “Bà ấy là nhà dương cầm của Argentia, từng đạt giải nhất trong cuộc thi dương cầm Chopin, danh tiếng ngày càng cao, kĩ năng biểu diễn vượt trội, nhiệt tình phóng khoáng.”
Thẩm Trạch Hy liên tục gật đầu, sắc mặt mong chờ nhìn cô: “Vậy là đi hay không đi?”
“Vé đã cầm trên tay rồi, sao có thể không đi.” Diệp Giai Nhi khẽ cười: “Hơn nữa, bà ấy là nhà dương cầm chị thích nhất, có lẽ đây là lần biểu diễn cuối của bà ấy rồi, không có lí do nào để bỏ qua cả.”
“Được, tám giờ tối thứ tư, không gặp không về.”
“Được, biết rồi, đi nghỉ đi, ngủ ngon.” Diệp Giai Nhi khẽ vỗ vai cậu ta: “Còn nữa, đừng quên làm bài tập kì nghỉ đông, vào năm học chị sẽ kiểm tra đấy.”
“…” Thẩm Trạch Hy đỡ trán: “Cô Diệp, chúng ta có thể đừng nhắc đến chủ đề tổn thương tình cảm lúc này được không?”
Cô bật cười, vỗ người cậu ta hai cái, không cho mặt mũi nói: “Em có thời gian ở đây mồm mép thì trở về làm bài đi còn hơn, đề thi tiếng Anh chị đưa em làm như thế nào rồi?”
Nghe vậy, cậu ta vội chạy trốn, nhanh chóng rời khỏi phòng.
* Tô Tình đã về phòng nghỉ ngơi rồi, trong phòng khách chỉ còn lại một mình Thẩm Hải Băng.
Bên tai cuối cùng cũng yên lặng, Thẩm Hải Băng thở phào một hơi, Tô Tình cứ mãi ở bên tai cô ta nói không ngừng.
Thật ra, cũng không phải cô ghét nghe bà ta nói chuyện, mà bà ta cứ luôn như cố ý nói bóng gió, khoe khoang, kích thích.
Hành vi và lời nói như vậy thực sự khiến người ta thấy rất phản cảm.
Dường như, mấy năm nay, Tô Tình cũng đã thay đổi rồi, không biết là do tuổi tác đã lớn hay do điều gì khác, mà bà ta đã trở nên tầm thường hơn.
Nếu như… nếu như lại để bà ta biết được chuyện của anh trai, vậy thì, bà ta sẽ thay đổi như thế nào nữa?