CHƯƠNG 146
Cuối cùng, Thẩm Hoài Dương nhíu chặt mày lại, đôi mắt đen nhánh nhìn cô chăm chăm: “Là vợ tôi mà không tiêu tiền của tôi, nói xem, em muốn tiêu tiền của ai?”
“Tiền ai tôi cũng không tiêu, tôi có lương, có thể nuôi sống mình, thế là đủ rồi.” Diệp Giai Nhi cười tươi: “Hơn nữa, tiêu tiền của người khác, tôi cứ cảm thấy không được thoải mái.”
“Hừ…” Thẩm Hoài Dương có chút khó chịu, nơi đôi môi mỏng phát ra một tiếng “hừ” lạnh lùng, anh đứng dậy, đi về phía phòng tắm, hiển nhiên là không muốn tiếp tục nói về chủ đề này với cô nữa.
Diệp Giai Nhi nhún nhún vai, không để ý đến anh, cô tự mình lao động cũng không phải lo cơm ăn áo mặc.
Tuy nói vậy, nhưng cô vẫn xuống phòng bếp dưới tầng, định nấu cho anh một bát mì.
Cảm giác uống rượu cả một ngày trời quả thực không được dễ chịu, nếu không ăn chút gì đó lót bụng, dạ dày sẽ rất khó chịu, muốn ngủ cũng khó.
Nghe thấy tiếng bước chân tiến đến gần, Thẩm Hải Băng vội quay người lại, mở cửa căn phòng bên cạnh ra, trốn vào đó.
Đợi tiếng bước chân dần xa đi, cô ta mới cẩn thận mở cửa bước ra, khẽ thở gấp, trở về phòng của mình.
Từng câu từng chữ trong cuộc nói chuyện của hai người họ vang vọng trong đầu Thẩm Hải Băng, cô ta không buồn ngủ, ngồi bên cạnh cửa sổ, ngắm sắc trời đêm bên ngoài.
Người ta vốn là vợ chồng, dùng chung thẻ ngân hàng cũng là điều đương nhiên, hợp tình hợp lí.
Nhưng, vừa nhìn thấy thái độ của anh đối ới Diệp Giai Nhi, lại nghĩ đến thái độ của anh với cô ta khi ở phòng khách… Thẩm Hải Băng thở gấp từng hơi, trong lòng không thể nào bình tĩnh lại.
Thái độ của anh đối với hai người họ khác nhau quá rõ ràng, cũng quá khác biệt, khiến cô ta không thể nào chấp nhận.
Trước kia, những điều này rõ ràng đều là những thứ cô ta muốn, nhưng giờ phút này, chúng lại hoàn toàn thay đổi.
Có một giọng nói nhắc nhở rõ ràng với cô ta từ bên trong, thứ cô ta muốn không phải như vậy… Vẫn còn đang suy nghĩ vẩn vơ, chuông điện thoại reo lên, đột ngột phá vỡ sự yên tĩnh, cô ta tỉnh táo lại.
Cầm điện thoai lên, trên màn hình màu xanh thẫm nhấp nháy ba chữ, Thượng Quan Vân.
Trong lòng đang bực dọc, Thẩm Hải Băng nhận máy: “Alo.”
“Cục cưng, đã ngủ chưa?” Giọng nói từ tính đến mức có thể dùng “dịu dàng như nước” để hình dung.
Sắc mặt khẽ thay đổi, cô ta nói: “Có thể bỏ hai chữ đằng trước đi không? Em nghe vào thấy rất không thoải mái.”
“Không thành vấn đề, có muốn thứ gì đó không? Nhẫn, xe, thơ, tranh?”
Tâm trạng vốn đã không tốt, sắc mặt mềm mại của Thẩm Hải Băng chợt trầm xuống: “Anh lại sao thế?”
“Ngày hai bảy tháng chạp không phải sinh nhật em sao, em muốn quà như thế nào, ước đi, anh sẽ thay ông già Noel thỏa mãn cho em, nói đi…”
Nghe vậy, Thẩm Hải Băng ngơ ra, không ngờ sinh nhật của cô ta đã gần như vậy rồi.
Nghĩ lại thái độ ban nãy của mình, cô ta có chút náy áy, ăn năn, giọng nói cũng mềm mại đi.
“Xin lỗi, tâm trạng của em không được tốt lắm, còn nữa, em vốn không cần quà sinh nhật gì cả, anh ở bên Mỹ nhớ chăm sóc tốt cho bản thân…”
Giọng nói của Thượng Quan Vân lại truyền đến từ phía bên kia đầu điện thoại: “Sao tâm trạng lại không tốt?”
“Chỉ là một số chuyện nhỏ nhặt không quan trọng, không đáng nhắc đến mà thôi, hôm nay em có hơi buồn ngủ rồi, muốn nghỉ ngơi…”