CHƯƠNG 603
“Mỹ.”
Mỹ ……
Suy nghĩ một hồi, trong đầu Diệp Giai Nhi chợt lóe lên một tia sáng trắng, cô đột nhiên nghĩ tới người nào đó!
“Thầy Thượng Quan có biết Thẩm Hải Băng không?”
Xoay vô lăng sang trái, Thượng Quan Vân nhún nhún vai: “Cô ấy là vị hôn thê cũ của tôi.”
Nuốt nước miếng, cô quả nhiên đoán không sai, điện thoại rung lên, cô nhấc máy, là Thẩm Hoài Dương gọi điện đến, bảo cô đưa Huyền Huyên tới, làm thủ tục nhập học.
Cô đồng ý, bảo Thượng Quan Vân thả cô xuống, không có hỏi nhiều, anh ta cười khẽ, như ý cô muốn.
Nhìn thấy chiếc xe rời đi, cô vẫn còn chìm trong mù mịt, mãi đến khi xe của Thẩm Hoài Dương dừng lại, cô mới hoàn hồn mà lên xe.
Muốn nói chuyện đó với anh, nhưng nghĩ nghĩ, sau đó lại từ bỏ, đó là chuyện của Thẩm Hải Băng, không liên quan gì đến cô, tại sao cô phải lo chuyện bao đồng chứ?
Khi xe chuẩn bị chạy vào khu chung cư, Diệp Giai Nhi bảo anh đừng lái xe vào, cứ ngừng ở bên ngoài.
“Em nói xem, anh rốt cuộc còn phải lén lút như vậy bao lâu nữa?” Thẩm Hoài Dương nhếch đôi môi mỏng, giọng nói trầm thấp rất không vừa lòng.
“Hình tượng của anh bị tự anh hủy hoại rồi, nếu anh muốn được ra ngoài sáng, thì phải coi biểu hiện của anh trước mặt ba mẹ em.”
Thẩm Hoài Dương híp mắt: “Chịu roi nhận tội, thế nào?”
Diệp Giai Nhi không nóng không lạnh mà nhìn anh một cái: “Cần cởi quần áo không?”
“Không cởi rõ ràng là không chân thành.” Anh nhướng mày.
“Đúng vậy, em cũng nghĩ như vậy. Tốt nhất là cởi hết ra, quần cũng cởi, như vậy là có thành ý nhất, còn về roi đánh, đương nhiên phải càng nhiều gai càng tốt.” Diệp Giai Nhi gật đầu, cố ý cười với anh: “Hơn nữa em còn có thể giúp anh lựa chọn roi đánh, có thể khiến anh mất máu nặng.”
Toàn nói mấy lời không nghiêm túc đó, anh qua đó là xin lỗi, hay đi dọa người vậy?
“Diệp Giai Nhi—” Anh nghiến răng gọi cô.
Cô đã mở cửa xe bước ra ngoài, một lúc sau cô mới đưa Huyên Huyên lên xe, xe phóng đi.
Đứng ở trước cửa sổ, Quách Mỹ Ngọc nhìn rất rõ cảnh tượng đó, Diệp Đức Huy đương nhiên cũng nhìn thấy rõ ràng, kéo dài giọng nói: “Đúng là ứng với câu nói, trời định sẵn duyên phận, có tránh cũng không tránh được.”
Huyên Huyên rất hài lòng với trường học, nói rất là đẹp, nghe vậy, Diệp Giai Nhi cũng cảm thấy yên tâm, ít nhất, cô bé đã có ấn tượng tốt về trường ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Nhìn kẹo bông bên đường, Huyên Huyên liếm miệng như con mèo nhỏ, lắc lắc tay Diệp Giai Nhi: “Mẹ, con muốn ăn kẹo bông, mẹ cho con tiền đi.”
“Mẹ không có tiền.” Cô nhìn chiếc răng sâu trong cái miệng nhỏ của Huyên Huyên, nói.
“Vậy thì con đi xin ba!” Cô bé nhăn nhăn mũi.
Diệp Giai Nhi kéo thân thể nhỏ bé của cô bé lại: “Ba con cũng không có tiền, nếu con thật sự muốn ăn kẹo bông thì bán ba con đi đi, như vậy thì sẽ có tiền mua kẹo bông mà con muốn.”
Ngẫm nghĩ một hồi, Huyên Huyên rưng rưng nước mắt: “Ba nhất định không bán đi được.”
“Tại sao?” Cô tò mò.
“Ai cũng có ba rồi, thì ai cần ba nữa chứ!”