CHƯƠNG 497
“Sao anh lại đến đây?” Cô khẽ cau mày nói.
Đôi môi mỏng nhếch lên một vòng cung đầy lạnh lùng, anh sải chân đi về phía trước, ánh mắt dừng lại tại chiếc túi trong suốt mà cô đang cầm: “Dép nam, dao cạo râu, quần áo mặc ở nhà, bàn chải đánh răng, khăn tắm…”
Anh nói chuyện rất nặng nề và lạnh lùng, như muốn đánh mạnh vào đáy lòng người ta, khiến người ta không kìm được run rẩy.
“Ừm, mua sắm khá đầy đủ, nhưng cô Diệp không nhận ra mình mua thiếu một trong những thứ quan trọng nhất, đồ tránh thai…”
Anh hung dữ nhìn chằm chằm cô, Thẩm Hoài Dương cảm thấy máu nóng trong người xông thẳng lên đỉnh đầu, toàn thân nóng rực, còn có loại kích động muốn bóp chết cô…
Anh bôn ba chạy tới đây nhưng câu đầu tiên anh nghe được là câu cô che chở cho người đàn ông khác!
Chết tiệt! Cô giỏi lắm, hết lần này đến lần khác thử thách lòng kiên nhẫn và giới hạn của anh, anh chỉ muốn bẻ gãy chiếc cổ thon thả của cô, rồi đánh gãy đôi chân trắng nõn của cô!
“Bây giờ chúng ta đã là vợ cũ và chồng cũ, vì vậy cho dù tôi có mua cái gì thì anh cũng không thể xen vào, đúng không?”
Không có tức giận, không có phẫn nộ, vẻ mặt Diệp Giai Nhi rất bình tĩnh, cô nói rất chậm rãi.
Cho nên cho dù cô có mua cái gì thì anh cũng không thể xen vào, ý cô là cô thật sự có ý định mua đồ tránh thai?
Anh lạnh lùng nhìn chằm chằm khuôn mặt đầy bình tĩnh của cô, anh siết chặt nắm đấm, gân xanh trên mu bàn tay không ngừng nổi lên, không thể kiềm chế được cơn giận.
“Nếu anh muốn gặp Huyên Huyên thay vì cãi nhau thì vào đi.” Cô nhìn anh, sau đó xoay người mở cửa.
Thẩm Hoài Dương híp mắt, lạnh lùng nhìn bóng lưng mảnh mai của cô, khuôn mặt tuấn tú bị băng giá bao phủ, đủ để đóng băng người đối diện.
Anh nhìn cô chằm chằm, kìm nén cơn tức giận đang dâng trào trong lòng rồi đi theo cô vào trong.
Nghe thấy tiếng bước chân, Huyên Huyên đang ở trong phòng chạy ra ngoài, còn ngọt ngào gọi mẹ, nhưng sau khi nhìn thấy Thẩm Hoài Dương, bé giống như một chú chim nhỏ sà vào lòng anh.
Anh khom người xuống ôm Huyên Huyên vào lòng, quan sát căn phòng vài lần, phong cách trang trí quả nhiên là phong cách thường ngày của người phụ nữ kia.
Huyên Huyên giống như một con kangaroo đu trên người Thẩm Hoài Dương, hai tay nhỏ bé trắng trẻo làm xằng bậy trên mặt anh: “Chú, khi nào chúng ta có thể đi thả diều đây?”
“Đương nhiên là khi có gió…” Giọng nói của anh rất trầm, tuy rằng đang nói với Huyên Huyên, nhưng ánh mắt hung ác của anh vẫn luôn đặt trên người Diệp Giai Nhi.
Diệp Giai Nhi lại coi anh như không khí, cô đi làm việc của mình, coi như anh không tồn tại.
“Vậy lúc nào thì có gió ạ?” Cơ thể nhỏ bé nằm trong lồng ngực rộng rãi và ấm áp của Thẩm Hoài Dương, Huyên Huyên truy hỏi đến cùng.
“Xem dự báo thời tiết thì sẽ biết…” Tầm mắt anh vẫn dõi theo bóng hình kia, khi thấy cô mang đồ dùng cho nam vào phòng tắm, cơn tức giận của anh lại bùng lên, trong lúc vô thức siết chặt Huyên Huyên hơn.
Huyên Huyên bị đau, người không ngừng vặn vẹo: “Chú ơi, đau quá, chú ôm cháu đau quá, điều khiển từ xa kìa chú ơi, chú mau xem dự báo thời tiết đi.”
Thẩm Hoài Dương lập tức buông lỏng tay, anh cầm điều khiển từ xa ấn vào kênh phát bản tin dự báo thời tiết để đối phó với cô gái nhỏ khó tính.