CHƯƠNG 181
Trái tim như bị cái gì đó nhẹ nhàng kích thích, cô vội vã quay đầu, dời mắt đi chỗ khác.
Khi đi qua quầy bán quần bán quần áo nữ, Thẩm Hoài Dương bỗng dừng bước, ánh mắt dừng lại trên một chiếc áo khoác màu quả hạnh, kiểu dáng đơn giản, trang nhã.
Anh hơi hất hàm, nói với nhân viên bán hàng: “Lấy chiếc áo khoác đó xuống.”
Diệp Giai Nhi nhíu mày có vẻ hơi nghi hoặc, nhưng cũng không để ý, suy nghĩ của tổng giám đốc Thẩm, người bình thường làm sao có thể thấu hiểu được.
Thẩm Hoài Dương dùng tay nhấc áo khoác màu hạnh đưa cho Giai Nhi: “Đi thử xem…”
Nghe vậy, Diệp Giai Nhi không khỏi khẽ giật mình, ngẩn người đứng thẳng ở đó, hoài nghi mình có nghe lầm hay không.
Mà vẻ mặt Tô Tình cũng hơi đổi, nhưng nghĩ đến gì đó, lại giãn ra.
Sự chú ý của Hoài Dương đã dần dần dời khỏi Thẩm Hải Băng, đó là một chuyện tốt, bà ta không có lý do đi ngăn cản.
Cuối cùng, vẫn là cô gái bán hàng mở miệng, Giai Nhi mới lấy lại tinh thần, đi vào phòng thử áo, thay áo khoác.
Màu hạnh tôn da, sau khi Diệp Giai Nhi mặc vào, gương mặt càng trở nên trắng nõn tinh tế, áo khoác dài đến giữa gối, rất có phong cách, tao nhã, khí chất bỗng tăng lên.
“Lấy cái này, gói lại…” Thẩm Hoài Dương nhíu mày có vẻ kinh ngạc, sau đó, hài lòng gật đầu.
Mà Tô Tình cũng hiếm khi mở miệng tán thưởng: “Cái này đúng khá đẹp.”
Đến tận khi cầm áo trong tay, Diệp Giai Nhi vẫn còn suy nghĩ xuất thần, cô không hề nghĩ đến, áo khoác lại là mua cho mình.
Dọc đường ba người không hề dừng lại, đi thẳng về nhà họ Thẩm.
Người giúp việc dã quét dọn sạch sẽ nhà họ Thẩm, dì nấu bếp ngồi ở phòng khách, đang gói sủi cảo, còn Thẩm Hải Băng ngồi bên cạnh xem.
Nhìn thấy Tô Tình, dì nấu bếp vẻ mặt hơi bối rối, sợ Tô Tình trách cứ.
Thấy bà ta căng thẳng, Thẩm Hải Băng giải thích với Tô Tình: “Chị dâu, một mình dì ấy ở nhà bếp làm sủi cảo, đúng lúc em cũng cảm thấy hơi nhàm chán, nên bảo dì ấy đến phòng khách gói, tiện thể em cũng học một chút.”
“Học để làm cho chồng chưa cưới của em ăn sao?” Tô Tình cười nói.
Thẩm Hải Băng như có như không nhìn lướt qua Thẩm Hoài Dương, gật đầu: “Anh ấy đúng là rất thích ăn sủi cảo.”
Vẻ mặt Thẩm Hoài Dương hơi dao động, ánh mắt lóe lên vẻ u ám, nhưng vẻ mặt lại nhanh chóng bình tĩnh lại, không hề dao động.
“Vậy em cứ học cẩn thận, để dì Lý dạy em cặn kẽ…” Tô Tình không chỉ không tức giận mà còn vẻ mặt tươi cười.
Diệp Giai Nhi là người cuối cùng đi vào, khi cô đi vào thì cuộc nói chuyện giữa mấy người đã kết thúc, Thẩm Hoài Dương cũng đã lên tầng.
“Hoài Dương đã chọn giúp Giai Nhi một chiếc áo khoác, Hải Băng, em có muốn xem hay không?”
“Được.” Thẩm Hải Băng cười dịu dàng, giọng nói trong veo, không hề để ý, dường như chỉ đơn thuần muốn thưởng thức mà thôi.
Tô Tình nhận chiếc áo từ tay Diệp Giai Nhi, sau đó đưa cho Thẩm Hải Băng: “Chị thế mà không biết, thì ra ánh mắt Hoài Dương tốt như vậy, đây là lần đầu tiên chị thấy nó chọn quần áo cho phụ nữ đấy…”
Diệp Giai Nhi không hào hứng lắm, cô ngồi ở bên cạnh, giúp dì Lý làm sủi cảo.