CHƯƠNG 474
Sau khi đã quyết định xong xuôi, ba người đi vào siêu thị lớn ở gần đó, Điền Quốc Gia đẩy xe, Diệp Giai Nhi thì chọn thức ăn.
Đi đằng sau hai người, Huyên Huyên cảm thấy rất buồn chán, đôi mắt tròn xoe ngó lung tung, nhìn thấy con diều đang bay lên ở bên ngoài siêu thị, hai mắt sáng lên liền đuổi theo.
Nhưng mà Diệp Giai Nhi và Điền Quốc Gia chưa nhận ra, vẫn luôn chọn đồ ăn.
Lúc nhìn thấy sữa chua mà Huyên Huyên thích ăn, cô muốn hỏi là Huyên Huyên muốn ăn vị gì, nhưng mà cúi đầu xuống bên cạnh lại không có bóng dáng Huyên Huyên đâu.
Lập tức, Diệp Giai Nhi đổ mồ hôi lạnh cả người, sắc mặt trắng bệch, tay chân cũng phát lạnh, vội vàng lớn tiếng gọi trong siêu thị: “Huyên Huyên, Huyên Huyên.”
Nhưng từ đầu đến cuối không nhìn thấy Huyên Huyên đâu, cũng không nghe thấy tiếng trả lời của Huyên Huyên, Điền Quốc Gia bình tĩnh và tỉnh táo hơn, hỏi người bên cạnh có nhìn thấy một bé gái khoảng chừng bốn tuổi mặc chiếc váy bồng bềnh, trong tay còn cầm theo hộp bánh kem dâu tây.
Miêu tả một hồi, cũng có người mở miệng: “Tôi vừa mới nhìn thấy cô bé mà cậu nói đó, cô bé đã chạy ra khỏi siêu thị rồi.”
Nghe vậy, Điền Quốc Gia co chân chạy ra ngoài siêu thị, mà Diệp Giai Nhi thì quay người cũng trực tiếp chạy theo.
Đàn ông vẫn luôn nhanh hơn phụ nữ, lúc Điền Quốc Gia nhìn thấy Huyên Huyên đang đứng giữa đường nhặt con diều giữa dòng xe cộ tấp nập, lỗ chân lông cả người đều đang dựng đứng.
Bước chân nhanh hơn, anh ta nhanh chóng phi nước đại chạy về phía trước, vừa chạy vừa gọi Huyên Huyên: “Đứng yên ở đó, đừng động đậy, Huyên Huyên, đừng động đậy.”
Huyên Huyên nghe thấy tiếng kêu thì quay người lại, vui vẻ giơ con diều ở trong tay lên với Điền Quốc Gia: “Chú Điền, chơi diều nè.”
Lúc Điền Quốc Gia đứng cách Huyên Huyên chỉ còn có hai bước, có một chiếc xe cũng cách Huyên Huyên chỉ có hai bước.
Người ở trong xe hoảng hồn, hoàn toàn không nghĩ tới lại xảy ra tình huống như vậy, hoảng loạn vội vàng đạp thắng xe, nhưng mà bởi vì quá bối rối nên đạp vào chân ga.
Xe tăng tốc chạy đến gần Huyên Huyên, cắn răng, Điền Quốc Gia nhảy qua bảo vệ Huyên Huyên vào trong ngực, xe va chạm với nhau, thân thể hai người bị đụng bay lên không trung, sau đó lại chậm rãi rơi xuống, máu tươi chảy dài…
Máu trên đầu Điền Quốc Gia, máu trên người Huyên Huyên, máu trên gương mặt nhỏ nhắn, hai người hôn mê nằm ở dưới đất không ai cử động.
Mà bánh kem trong tay Huyên Huyên cũng đã bị bay ra xa, chờ đến lúc bánh kem rơi xuống, bánh kem và cái hộp đã bị tách rời nhau.
Trên bánh kem màu trắng nhiễm chút máu đỏ, trông đẹp lạ lùng chói mắt, trắng thêm đỏ, không biết là máu của Điền Quốc Gia hay là Huyên Huyên.
Trong nháy mắt đã có một đám người tụ tập xung quanh bọn họ, đều đang nghị luận, có một vài người lấy điện thoại ra vội vàng gọi xe cứu thương.
Chờ đến lúc Diệp Giai Nhi chạy ra thì đã nhìn thấy cảnh tượng tư thế.
Máu, máu đỏ rực, không biết là máu của Điền Quốc Gia hay là máu của Huyên Huyên, đã không phân biệt được rồi.
Điền Quốc Gia cũng không cử động, ngay cả Huyên Huyên luôn hoạt bát tinh nghịch cũng nằm yên ở đó, tầm mắt tối sầm, hai chân bỗng nhiên mềm nhũn thiếu chút nữa là Diệp Giai Nhi đã ngã xuống đất, nhưng mà cô cắn chặt răng, cố gắng chống đỡ thân thể đang không ngừng run rẩy, lấy điện thoại di động gọi cho trung tâm cấp cứu.