CHƯƠNG 1100
Thân Nhã đi đằng trước, Trần Vu Nhất đi theo sau, hai người cùng bước ra ngoài. Hoắc Đình Phong nhìn chằm chằm chiếc áo phao kia, tâm trạng anh không tốt cho lắm.
“Anh chọn chỗ đi, chúng ta cố gắng kết thúc công việc càng sớm càng tốt.” Thân Nhã cầm lấy áo phao rồi mặc vào.
Nhưng Trần Vu Nhất vẫn ung dung thản nhiên, thái độ chậm rãi, không chút vội vã.
Xe đỗ ở một góc, hai người đi về phía xe. Lúc cửa xe mở ra, Thân Nhã đang định ngồi vào thì cánh tay bị ai đó từ phía sau lôi lại.
Cô ngạc nhiên quay đầu lại, là Hoắc Đình Phong.
Anh nắm lấy cổ tay cô, cúi đầu, ánh mắt thâm trầm phản chiếu bóng dáng cô, giọng nói nhỏ nhẹ, khàn khàn: “Em định ngồi xe của anh ta sao?”
“Anh Hoắc, anh hành động như vậy không thích hợp lắm đâu, là bất lịch sự đó.” Thân Nhã nói.
Tính tình của Hoắc Đình Phong trầm ổn, thậm chí có thể nói là cực kỳ điềm đạm, dù gặp phải chuyện gì cũng đều không nao núng.
Rất ít người có thể khiến anh buồn phiền chỉ trong giây lát như thế này, cô chính là người duy nhất.
Nghe cô nói đến lịch sự, Hoắc Đình Phong vẫn không buông ra, lúc này lịch sự hay không, với anh cũng không còn quan trọng nữa.
Thấy cô gọi mình là anh Hoắc, anh chỉ cảm thấy rất khó nghe, hai hàng mày nhíu chặt.
Còn Trần Vu Nhất thì lại rất vui vẻ, tâm trạng rất tốt, hai tay khoanh trước ngực, thản nhiên nhìn Hoắc Đình Phong: “Anh Hoắc, cô ấy có vẻ rất không thích hành động của anh lúc này đâu.”
Đôi môi mỏng quyến rũ của Hoắc Đình Phong cong lên, khẽ mỉm cười, giọng điệu ôn hòa: “Không cần chủ tịch Trần phải nhắc nhở.”
“Nghe nói hành vi, cử chỉ và phép lịch sự của anh Hoắc đều rất đúng mực, những người từng tiếp xúc với anh Hoắc không có ai là không khen ngợi, nhưng theo như tôi thấy, lúc này anh Hoắc quả thật có chút vô liêm sỉ!”
Giữa một người đàn ông chín chắn và một người đàn ông bình thường có sự khác biệt rất lớn, nếu là một người đàn ông bình thường thì nhất định sẽ không dễ dàng bỏ qua cho sự khiêu khích này.
Nhưng Hoắc Đình Phong vốn dĩ không phải là người đàn ông bình thường, trước lời nói châm chọc của Trần Vu Nhất, anh chỉ cười nhạt, không thèm để ý đến, vẫn luôn bình thản như thể chẳng hề nghe thấy.
Vẻ khinh thường ấy khiến Trần Vu Nhất không vui, anh ta tiến lên, kéo cổ tay phải của Thân Nhã.
Thân Nhã cực kỳ ghét tình huống lúc này, nhìn Hoắc Đình Phong: “Những gì nên nói trước đó chúng ta đã nói rất rõ ràng rồi, từ nay về sau đừng liên lạc với nhau nữa. Anh Hoắc, mong anh lập tức buông tay tôi ra, tôi thấy rất khó chịu.”
Cô nói cô khó chịu, Hoắc Đình Phong không ép buộc nữa, buông tay ra.
Trần Vu Nhất ra vẻ ta đây, mặt mày hớn hở, cười khẽ. Thân Nhã xoay người nhìn anh ta, giọng điệu vô cùng lạnh lùng: “Anh càng làm cho tôi ghê tởm hơn đấy, bỏ ra.”
Lời này không hề dễ nghe nhưng cũng chẳng ảnh hưởng đến tâm trạng tốt của Trần Vu Nhất. Anh ta ngước mắt lên, nhún nhún vai: “OK!”
Nhân lúc ấy, Thân Nhã ngồi vào xe, đóng cửa bên ghế phụ. Trần Vu Nhất vòng qua đầu xe, ngồi vào ghế lái, đóng cửa, khởi động xe rời đi.
Hoắc Đình Phong vẫn chưa đi mà đứng nguyên tại chỗ, mùi xăng theo gió bay tới, khiến anh càng nhíu chặt mày hơn.
Từ trong gương chiếu hậu, Thân Nhã có thể nhìn thấy dáng người thẳng tắp của anh càng ngày càng nhỏ dần, lồng ngực hơi phập phồng, cô dời tầm mắt.
Tiểu Trương chạy tới: “Anh Hoắc, chúng ta đi ăn trưa đi, đến giờ anh còn chưa ăn sáng.”