CHƯƠNG 1120
Thân Nhã lại cau mày, nhưng vẫn ngồi xổm xuống, lấy bỉm ra, cẩn thận dùng khăn ướt lau cặp mông mềm mềm của bé con.
Động tác của cô rất chậm, rất nhẹ, vẻ mặt cũng chăm chú, đầy dịu dàng, xinh đẹp cực kỳ.
Trần Vu Nhất vừa ngẩng đầu đã bị vẻ mặt này của cô hấp dẫn, suy nghĩ dao động, ngơ ngẩn nhìn cô chằm chằm.
Cuối cùng cũng thay tã xong, Thân Nhã thở phào nhẹ nhõm.
Hoàn hồn lại, Trần Vu Nhất nhìn chằm chằm bé con trong lòng, gương mặt trắng trẻo, nõn nà, bóng loáng, còn thoang thoảng thơm mùi sữa.
Anh ta ôm đứa trẻ, sâu trong đáy lòng chợt nảy sinh cảm giác thỏa mãn mềm dịu, anh ta cúi đầu thơm nhẹ lên má bé cưng.
Khoảnh khắc này, ngoại trừ nguyên nhân chính là sức khỏe, anh ta còn nảy sinh một tình cảm khác càng mãnh liệt hơn. Anh ta muốn có con, con của anh ta và Thân Nhã.
Nhưng rõ ràng Thân Nhã chẳng biết anh ta đang suy nghĩ gì, chỉ đưa tay đón lấy bé cưng, nhẹ nhàng đong đưa.
“Sau này… em có định sinh con không?” Trần Vu Nhất chợt hỏi.
“Đó là chuyện của tôi, liên quan gì đến anh? Dù sao, nếu có sinh con cũng sẽ không phải con anh! Không cần anh lo lắng nhiều như thế!” Thân Nhã trả lời, giọng điệu không chút khách sáo, thẳng thừng chặn họng đối phương.
Trần Vu Nhất cau chặt mày. Anh ta ghét nhất mấy lời này của cô, cảm thấy lòng dạ vô cùng phiền muộn.
Nhưng anh ta không nổi giận, cũng không hỏi tiếp nữa. Thái độ của Thân Nhã đã nói lên hết thảy. Nếu anh ta còn dây dưa sẽ chỉ nhận được những lời châm chọc lạnh nhạt hơn của cô mà thôi.
Việc anh ta cần làm lúc này là phá vỡ tâm lý phòng bị của cô, nối lại tình xưa giữa hai bên. Chỉ cần hai người ở bên nhau, có con cũng chỉ là chuyện thường tình.
Anh ta phải hành động càng nhanh càng tốt, khiến cô mau chóng có con của anh ta mới được.
Khách tới chúc mừng rất đông. Dù sao Thẩm Hoài Dương cũng là người có năng lực hô mưa gọi gió ở thành phố S này. Khách khứa tới lui tấp nập, ai nấy đều ăn mặc lịch sự nhã nhặn, người nào không biết còn tưởng nơi này có nhân vật tiếng tăm nào đang tổ chức dạ tiệc.
Thân Nhã và Trần Diễm An ngồi cùng Diệp Giai Nhi suốt, Thẩm Trạch Hy đang trông Huyên Huyên láu lỉnh tinh quái.
Khách rất đông, sau khi tiễn hết khách khứa đã là mười một giờ đêm, mấy người bọn họ đều có phần kiệt sức.
Cả buổi tiệc đầy tháng mọi người chỉ toàn chúc rượu, đón tiếp bạn bè khách khứa, còn chưa ăn gì. Lúc này về nhà họ Thẩm, ai nấy đều ngồi quanh bàn ăn bữa tối trễ. Tải ápp Тrцуeл ноla để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Thẩm Hoài Dương không ăn, anh ngồi ở sô pha bế bé cưng, nhẹ nhàng đong đưa.
Tư thế bế trẻ con của anh cực kỳ thành thạo.
Diệp Giai Nhi kêu anh đặt con xuống để ăn gì đó, anh cười khẽ lắc đầu, tiếp tục bón sữa cho con. Cả ngày dài không được ôm bé con thơm mềm này làm lòng anh cứ thấy trống rỗng.
Huyên Huyên cầm chai vang đỏ tới, gương mặt nhỏ nhắn lộ vẻ đắc ý khoe khoang. Rượu vang đỏ này là do cô bé và ba mẹ tự tay ủ, còn là nho do chính cô bé đến vườn hái nữa.
Thân Nhã và Trần Diễm An nếm thử, mùi vị rất thuần, hỏi là ủ từ bao giờ.
Diệp Giai Nhi cười khẽ. Lúc ủ chai rượu vang này, hai người còn chưa ở bên nhau. Chính là lúc anh tự tiện đón Huyên Huyên đi vun đắp tình cảm.
Hai cô bạn đều cười, trầm trồ, không ngờ chai rượu vang này còn có câu chuyện như thế, thì ra nó là kết tinh tình yêu và kỷ niệm của hai người các cậu.
Nói xong ai nấy đều cười vang, tiếng cười vọng khắp sảnh, ấm cúng vui vẻ.