CHƯƠNG 478
“Tạm thời không cần đâu, chờ đến lúc cần thì chúng tôi sẽ nói.” Bác sĩ lên tiếng.
Vừa mới nói xong, cửa phòng phẫu thuật mở ra, bác sĩ và y tá đều đi vào, biểu cảm vô cùng nghiêm túc.
Một lát sau, hành lang lại khôi phục sự im ắng và tĩnh lặng như lúc ban đầu, không hề có âm thanh, thậm chí ngay cả tiếng hô hấp của cả hai vô cùng rõ ràng.
Cô lại trượt xuống ngã ngồi ở trên ghế dài, mặt Diệp Giai Nhi vùi giữa hai chân, bả vai đơn bạc không nhịn được mà run rẩy.
Chưa từng có lúc nào làm cô cảm thấy sợ hãi như bây giờ, loại cảm giác sợ hãi không có từ ngữ nào có thể diễn tả xuất phát từ tận đáy lòng.
Nếu như không có Huyên Huyên, cô không có cách nào tưởng tượng được cuộc sống của mình sẽ biến thành như thế nào.
Thân hình cao lớn ngồi xuống trên ghế dài, đôi mắt thâm thúy của Thẩm Hoài Dương khóa chặt thân ảnh cô vào trong con ngươi, sau đó lại hiện lên vẻ đau lòng và thương tiếc.
Cánh tay dài duỗi ra ôm lấy cô đang co lại thành một cục, đặt ở trên đùi rắn chắc, giọng nói khàn khàn: “Đừng lo lắng, Huyên Huyên sẽ không có việc gì đâu.”
Vùng vẫy muốn rời khỏi ngực anh, nhưng mà vừa giơ tay lên Diệp Giai Nhi mới phát hiện mình bất lực và yếu ớt tới cỡ nào, giống như là hô hấp toàn thân đều xói mòn, không còn gì nữa.
“Bỏ tôi xuống, tôi không sao.” Cô chậm rãi mở miệng, có mấy phần suy yếu.
“Cứ ngồi như thế đi.” Đôi mắt Thẩm Hoài Dương buông thỏng, đảo nhìn cô, giọng nói trầm thấp lạnh lẽo không cho người khác từ chối, nhưng mà cẩn thận nghe lại thì có thể nghe thấy được một tia mềm mại trong đó.
Không tiếp tục tranh luận với anh nữa, Diệp Giai Nhi cứ duy trì tư thế như vậy, yên lặng chờ đợi, mắt không chớp nhìn chằm chằm vào cửa phòng cấp cứu.
Nhưng hai tiếng đồng hồ đã trôi qua, cửa phòng phẫu thuật vẫn không mở ra.
Hai tay đang rủ xuống bên người từ từ nắm chặt lại, móng tay bén nhọn đâm vào da thịt làm lòng bàn tay đau nhức, nhưng mà cô lại không cảm nhận được.
Thời gian dần dần trôi qua, thần thái Thẩm Hoài Dương căng cứ giống như tảng đá, chưa từng có lúc nào thả lỏng. Cuối cùng, giữa hàng lông mày cũng hiện lên vẻ gấp gáp, sốt ruột, càng nhiều hơn là lo lắng.
Bàn tay to đặt trên quần áo, anh mở mấy cúc áo ra, nếu không chỉ sợ sẽ căng cứng đến chết.
Thời gian vẫn lặng trôi qua, lúc này mỗi một phút trôi qua đối với hai người mà nói giống như là một loại giày vò tra tấn sâu sắc, nhất là về mặt tâm lý.
Lại trôi qua một lúc nữa, cửa phòng phẫu thuật mới mở ra một khe hở, Diệp Giai Nhi nhanh chóng nhảy xuống từ trong ngực Thẩm Hoài Dương, chạy đến đó, vội vàng bắt lấy cánh tay của bác sĩ, vẻ gấp gáp, còn có sợ hãi cô rất sợ…
Cô sợ, sợ kết quả mà bác sĩ nói ra không phải là thứ mà cô muốn nghe, sợ cô sẽ không thể chấp nhận.
Tất nhiên là Thẩm Hoài Dương có thể thấy rõ sự lo lắng và sợ hãi của cô, anh đứng dậy bước nhanh đi lên phía trước, đưa tay ra kéo vai cô ôm vào trong ngực, đôi môi mỏng mấp máy, anh đang chuẩn bị nói chuyện, mà cô thì đã bình tĩnh, giọng nói trong trẻo nhưng mà lại nghe có vẻ run rẩy khác thường: “Bác sĩ, con gái của tôi như thế nào rồi?”
Mặc dù cảm xúc của cô rất bình tĩnh, nhưng mà biên độ run truyền đến từ trên người lại không có cách nào che giấu, anh ôm cô thật chặt, tiếp thêm sức lực cho cô.
Sự hoảng sợ và căng thẳng tột đỉnh trong lòng cô được hơi ấm đến đột ngột làm dịu đi, ít nhất là chân của Diệp Giai Nhi cuối cùng không còn run nữa.