CHƯƠNG 147
“Hải Băng, em thấy ngày hôm đó nếu anh tặng em một hôn lễ hoành tráng thì thế nào? Em hoàn toàn có thể trở thành công chúa trong truyện cổ tích, sẽ nhận được sự ngưỡng mộ và tán thưởng của tất cả mọi người, còn nữa, em muốn tổ chức hôn lễ ở đâu, ở Mỹ hay thành phố S?”
“Vân, em thật sự mệt rồi, muốn đi ngủ, bây giờ ở Nước T cũng là mười giờ tối rồi.”
Cô ta ngầm nhắc nhở anh, thời gian đã rất muộn rồi, đến giờ nghỉ ngơi rồi.
“Được, nếu mệt rồi thì nghỉ ngơi đi, hi vọng em có một giấc mơ đẹp, ngủ ngon…”
“Ngủ ngon…”
Cúp máy, nhưng sự bực bội trong lòng vẫn chưa biến mất mà càng lúc càng dữ dội hơn, khiến cô ta khó mà ngủ được.
Có lẽ vì do đang mang thai, thời gian này càng lúc cô càng dễ ngủ, có thể nói là vô cùng ham ngủ.
Trước kia chỉ cần có chút động tĩnh thôi là cô đã tỉnh lại rồi.
Nhưng hôm nay, sáng anh dậy đi đến công ty, động tĩnh lớn đến vậy, cô cũng chỉ mở hờ mắt, rồi lại không biết gì nữa mà thiếp đi.
Lúc tỉnh lại một lần nữa thì đã là mười giờ sáng rồi.
Lúc này chắc chắn đã qua bữa sáng rồi, Diệp Giai Nhi duỗi eo, rồi đi rửa mặt, thay quần áo, định ra ngoài ăn.
Cầm túi xách xuống tầng lại nhìn thấy Tô Tình, Thẩm Hải Băng đều đang ngồi trong phòng khách.
Không chào hỏi hiển nhiên là không phải phép, Diệp Giai Nhi khẽ mấp máy miệng: “Mẹ, cô.”
Tô Tình nhìn qua: “Dậy rồi à?”
Diệp Giai Nhi kéo mấy sợi tóc rơi trước mặt ra phía sau tai, có chút mất tự nhiên khẽ ho một tiếng: “Hôm nay con ngủ hơi quá giấc.”
Nghe vậy, trên gương mặt tinh tế của Tô Tình xuất hiện một nụ cười: “Mang thai mà, ham ngủ cũng là bình thường, đã ngủ đủ chưa?”
Tô Tình như vậy thật sự khiến Diệp Giai Nhi cảm thấy sởn gai ốc, rốt cuộc đến bao giờ bà ta mới có thể bình thường trở lại đây?
Cô mỉm cười, nói: “Ngủ đủ rồi ạ.”
“Ban nãy lúc ăn sáng, nghe nói con còn đang ngủ, mẹ cũng không bảo người giúp việc lên gọi nữa, để con ngủ thêm một lúc, bây giờ dậy rồi, có muốn ăn gì không?”
“Không ạ, con không đói lắm.”
Tô Tình nhướng chiếc mày lá liễu: “Thế sao mà được? Đã ngủ đến mười giờ rồi, không ăn gì sao mà được, nói mẹ nghe con muốn ăn gì, để mẹ bảo nhà bếp làm.”
Mà quả thực cô cũng đói rồi, thậm chí bụng còn phát ra tiếng kêu “ọc ọc”, đã đến mức này rồi sao cô còn phải từ chối nữa?
Diệp Giai Nhi chớp chớp mắt, nghĩ một lúc, rồi nói: “Cháo trắng, bánh trứng gà.”
Tô Tình lại nhướng mày, bảo nhà bếp đi làm.
Thẩm Hải Băng ngồi trên sofa im lặng nãy giờ lúc này đứng dậy, ánh mắt cố ý lướt qua người Tô Tình rồi đi về phía phòng mình.
“Hải Băng, em có muốn ăn một chút không?”
Giọng nói của Tô Tình truyền đến từ phía sau, Thẩm Hải Băng chỉ cảm thấy buồn cười, cô ta không quay đầu lại, chỉ lạnh nhạt đáp: “Không cần đâu chị dâu, em không đói.”
Vì vậy, trong phòng khách chỉ còn lại Diệp Giai Nhi và Tô Tình.
Diệp Giai Nhi ăn, Tô Tình nhìn, cô cảm thấy mình không phải đang ăn cơm mà là đang chịu hình.