CHƯƠNG 195
Diệp Giai Nhi nhìn cảnh tượng trước mắt, hơi nhăn mặt lại.
Thẩm Hoài Dương mặc bộ vest phẳng phiu, khuôn mặt tuấn tú, khí chất cao quý, nhưng lại ngồi giữa một nhóm phụ nữ hơn năm mươi tuổi, nho nhã vuốt mạt chược, sau đó đôi tay khẽ đẩy: “Ù…”
Còn Hứa Mẫn Nhu thì mê mẩn như mất hồn. Hóa ra đàn ông chơi mạt chược lại quyến rũ đến vậy!
Đến khi kết thúc, lúc mọi người giải tán thì đã là tám giờ tối, cũng đến lúc họ phải đi, sau đó trở về nhà họ Thẩm.
Nhưng Diệp Giai Nhi lại có chút không nỡ, mới ở chưa được bao lâu, dù sao thì cũng lâu lắm rồi không về nhà.
Thẩm Hoài Dương nhìn thấy sắc mặt cô, bàn tay lộ rõ khớp xương sửa sang lại áo vest trên người, khẽ nhướng mày: “Không muốn về nhà họ Thẩm à?”
Nghe vậy, Diệp Giai Nhi nhíu mày, vẻ mặt cô thể hiện rõ vậy sao?
“Không phải không muốn về nhà họ Thẩm, mà là muốn ở đây một đêm, ngày mai mới quay về.” Cô chậm rãi mở miệng, có chút phiền muộn.
“Nếu muốn thì cứ ở lại một đêm rồi về…” Anh nói như vậy.
Vẻ mặt trở nên vui mừng, khóe miệng Diệp Giai Nhi nở nụ cười, mở miệng nói: “Được, vậy anh về nhà cẩn thận chút, chú ý an toàn.”
Thái độ thay đổi rõ ràng như vậy, Thẩm Hoài Dương lại có chút không vui, khẽ nhíu đôi lông mày anh tuấn, ung dung nhìn cô: “Ai bảo tôi muốn về nhà, hả mợ Thẩm?”
“Ý anh là sao?”
“Đương nhiên là, tôi cũng ở đây, ngày mai cùng quay về nhà họ Thẩm…” Anh chậm rãi ném ra một câu như lẽ đương nhiên.
Diệp Giai Nhi khó hiểu: “Anh Thẩm, vậy anh định ngủ ở đâu?”
Hàng lông mày tuấn tú nhếch lên, Thẩm Hoài Dương khẽ động khóe môi, lười biếng mà thong dong, chậm rãi mở miệng: “Tối nay mợ Thẩm ngủ ở đâu?”
“Đương nhiên là phòng tôi.” Cô thản nhiên đáp lời.
“Thế, mợ Thẩm nghĩ tối nay tôi sẽ ngủ ở đâu?” Anh sâu xa hỏi ngược lại.
Diệp Giai Nhi không khỏi nhíu mày lại, không nhịn mà được nuốt nước miếng, chắc không giống với những gì cô suy đoán trong lòng đâu phải không?
“Không phải anh muốn ngủ ở phòng tôi đấy chứ?”
Vẫn là ánh mắt âm trầm đó, Thẩm Hoài Dương nhìn cô với vẻ sâu xa: “Quả nhiên là mợ Thẩm, thông minh thực sự…”
Nghe vậy, cô nắm ngón tay đặt bên cạnh, thử thuyết phục anh: “Phòng tôi nhỏ lắm, chắc chắn anh ngủ sẽ không thoải mái.”
“Tôi cũng đâu có ngại, sao mợ Thẩm phải để ý, hửm?”
“…” Anh không để ý, không có nghĩa là cô không để ý!
“Còn nữa, tôi muốn thăm phòng mợ Thẩm, có ý kiến gì sao? Hay là, muốn tôi tới phòng khách hỏi?”
Còn phải hỏi, chỉ cần anh lên tiếng, trăm phần trăm ba mẹ sẽ đồng ý, sao có thể từ chối được?
“Tùy anh, anh Thẩm muốn làm thế nào thì làm.” Cô tức giận ném xuống một câu, sau đó xoay người vào phòng tắm.
Đôi chân dài sải bước đi, Thẩm Hoài Dương chậm rãi dựa vào căn phòng bên trái, ánh mắt dịch chuyển, phòng rất nhỏ, nhưng cực kỳ gọn gàng.