CHƯƠNG 904
Cái bẫy cũng giống như một miếng mồi nhử, có lần đầu tiên thì sẽ có lần thứ hai, bạn sẽ từ từ nghiện và không tự chủ được…
Ở nơi khác.
Thân Nhã không có ý định sống ở nhà họ Thẩm nữa, nhưng Diệp Giai Nhi nhất quyết không chịu, Thân Nhã vừa bị sảy thai, sức khỏe vô cùng yếu ớt, lúc này cô ấy cần phải nghỉ ngơi.
“Tớ không thể sống mãi ở đây được, sau này tớ vẫn sẽ sống một mình, hơn nữa, tớ sẽ chăm sóc cho bản thân.” Thân Nhã kiên quyết.
Mặc dù bọn họ là bạn bè tốt của nhau, nhưng tóm lại cũng sẽ quấy rầy đến cuộc sống của người ta, quả thực không nên.
“Vậy thì ở lại đây một tháng, sau khi sức khỏe cậu tốt lên thì cậu hãy đi, tới khi đó tớ sẽ không ngăn cản.”
Thân Nhã vẫn lắc đầu, cô đã hạ quyết tâm thì sẽ không thay đổi, không ai có thể ngăn cản, Diệp Giai Nhi cũng không khuyên nữa, nói: “Tìm thời gian cảm ơn anh Hoắc nhé, tối hôm cậu gặp tai nạn, trợ lý của anh ta đã kịp thời đưa cậu đến bệnh viện, anh ta cũng đến bệnh viện sau đó, máu của cậu đã nhuộm đỏ xe của anh ta.”
Cô ngẩn người, sau đó gật đầu, cho thấy cô đã biết.
Diệp Giai Nhi vẫn không yên lòng, cô ấy cùng Thân Nhã đi tìm nhà, nhà ở cũng phải ở vị trí tốt, giao thông đi lại thuận tiện.
Cuối cùng, Thân Nhã thuê một căn hộ ở trung tâm thành phố, có hai phòng ngủ và một phòng khách, vừa đủ cho một người ở, không quá lớn cũng không quá nhỏ, ấm áp không trống trải. Diệp Giai Nhi tự bỏ tiền túi ra tìm người giúp việc cho cô, dặn dò người ta Thân Nhã vừa sinh con xong, bảo họ để tâm một chút.
Thân Nhã nhớ tới một câu, đàn ông không phải lúc nào cũng là của bạn, nhưng bạn thân của bạn có thể mãi mãi là bạn thân của bạn.
Cô nghĩ, quen biết Diệp Giai Nhi là may mắn của đời mình, cô không may mắn lắm, nhưng ít nhất về mặt bạn bè, cô rất hài lòng.
Diệp Giai Nhi cũng có tâm lý tương tự, hồi đó cô cần vay 2,1 tỷ đồng, Thân Nhã không nói một lời, sáng sớm cô còn chưa ngủ dậy đã lái xe tới dưới nhà cô, hỏi cô có đủ không, cô nhớ kỹ phần ân tình này.
Sau khi dặn dò xong, Diệp Giai Nhi rời đi, Trần Diễm An nghe tin cũng mua một bộ đồ gia dụng gửi qua.
Sau bốn năm, đây là lần đầu tiên cô chân chính sống một mình, rất yên tĩnh, rất vắng vẻ, cô còn nghe thấy được tiếng đồng hồ treo tường đang chạy.
Cô ép bản thân không nghe thấy gì hết, ép mình chìm vào giấc ngủ, không biết từ lúc nào, ngay cả ngủ cũng phải dùng cách cưỡng ép.
Bây giờ cô hơi sợ bóng tối…
Nơi khác.
Thẩm Hoài Dương và Quý Hướng Không đang ăn tối trong nhà ăn, họ lần lượt nhận được cuộc gọi từ Trần Vu Nhất, anh ta bảo họ đến quán bar.
Thẩm Hoài Dương từ chối rồi cúp máy, Quý Hướng Không cũng tìm cớ cúp máy: “Nếu hôm nay tôi dám đi ăn với anh ta thì Diễm An nhà tôi không chặt đứt chân tôi mới lạ, Thân Nhã tốt vậy mà không biết anh ta phát điên cái gì nữa.”
“Chúng ta không thể can thiệp vào chuyện tình cảm và hôn nhân của người khác, chúng ta chỉ là người ngoài cuộc. Anh ta là người trong cuộc, dù anh ta có lựa chọn thế nào thì đó cũng là lựa chọn của anh ta. Lựa chọn này sẽ mang lại hậu quả gì? Trước khi chọn, anh ta nên nghĩ cho kỹ…”