CHƯƠNG 606
Đi ra khỏi trung tâm mua sắm, Trần Vu Nhất gọi điện thoại, sau đó mua một ly nước cam, trở về, Thân Nhã cúi đầu, không biết đang suy nghĩ gì nữa.
“Đi nào, vừa đi vừa uống, còn nữa, anh biết em muốn nói chuyện gì với anh, mấy chuyện đó đã qua rồi, anh cũng đã quên sạch sẽ, hơn nữa bây giờ anh đã có em và bé cưng nhỏ, mấy cái đó chỉ là sai lầm vô tình.”
Uống ly nước cam, Thân Nhã cau mày: “Cô ta thật sự bị bệnh qua sao? Tại sao em lại thấy sắc mặt cô ta còn tốt hơn em chứ?”
“Cô ấy đã khỏi bệnh rồi, hơn nữa bên bác sĩ cũng có hồ sơ bệnh án, nếu em không tin, anh đi kêu bác sĩ lấy cho coi, em xem đó, hồi nãy anh còn chả nhìn cô ấy lấy một cái nữa, không phải sao?”
Cắn ống hút, Thân Nhã lại liếc nhìn anh ta một cái, không truy cứu nữa, chỉ là bệnh án của Lâm Nam Kiều, cô ấy đương nhiên phải xem!
Hơn nữa, trong lòng Trần Vu Nhất bây giờ là thật sự muốn đoạn tuyệt, dù sao anh và Thân Nhã đã yêu nhau được bảy năm, hơn nữa Thân Nhã lại đang mang thai.
Nếu anh ta tiếp tục dây dưa với Lâm Nam Kiều, đích thực là có lỗi với Thân Nhã, cho nên đúng là muốn cắt đứt mối quan hệ này.
Khi Lâm Nam Kiều cầm quần áo đi thanh toán, người quản lý mỉm cười nói hai vị được miễn phí, có người đã dặn dò qua.
Còn là ai, Lâm Nam Kiều đương nhiên biết người đó là ai, cô ta cong môi cười.
Người bạn đi cùng như nhặt được món hời vậy, chỉ hận là khi nãy không có lựa thêm mấy bộ, chuyện như vậy, đúng là miếng bánh từ trên trời rơi xuống mà!
Lâm Nam Kiều biết rốt cuộc là Trần Vu Nhất đang nghĩ gì, dù sao cô ta cũng đủ hiểu về Trần Vu Nhất.
Cô ta hoàn toàn biết anh ta thích gì, không thích gì, có điều, cô ta có thời gian, có thời gian dây dưa với anh, và cả Thân Nhã.
Xách túi quần áo đã được gói xong, Lâm Nam Kiều và người bạn đi cùng rời khỏi trung tâm mua sắm, suốt đường đi, thần sắc cô ta có chút trầm, như có tâm sự.
Bước ra khỏi trung tâm thương mại, tình cờ nhìn thấy Thân Nhã và Trần Vu Nhất.
Chiếc Bentley màu đen đỗ trước cửa trung tâm thương mại, Trần Vu Nhất mở cửa, sau khi Thân Nhã vào trong, anh ta mới đi tới ghế lái.
Dư quang ngước lên, vô tình đụng phải ánh mắt của Lâm Nam Kiều, đôi mắt đào hoa hẹp dài của Trần Vu Nhất khẽ động, nhìn cô ta vài cái, rồi lên xe.
Nhìn chiếc xe biến mất trước mặt, khóe miệng Lâm Nam Kiều cong lên, ẩn ý không thể giải thích được.
Cô bạn đi cùng vẫn đang hú hét, nhìn chiếc xe một cách ghen tị, còn thấp giọng nói: “Bentley! Cho nên mới nói học giỏi thì có ích gì, có vẻ ngoài xinh đẹp thì có ích gì, chẳng bằng có một ông chồng tốt.”
Nhìn cô ta hai cái, Lâm Nam Kiều nâng bước chân đi về phía trước, sau khi định thần lại, người bạn đi cùng theo sát phía sau cô ta: “Chờ tớ với, sao lại đi nhanh như vậy!”
……
Trở về nhà, Quách Mỹ Ngọc đã đợi ở cửa.
Diệp Giai Nhi giật bắn mình, hai tay không ngừng vỗ vỗ ngực: “Mẹ, sao lại đứng ở chỗ này, làm giật mình.”
“Hôm nay đi đâu vậy?” Quách Mỹ Ngọc hỏi.
“Đưa Huyên Huyên đi xem trường học, sau đó đến trường cấp ba số 2 tìm việc làm, sao thế?” Diệp Giai Nhi nhạy cảm, cảm thấy tối nay Quách Mỹ Ngọc có gì đó không đúng lắm.