“Ngược lại Lâm Nam Kiều rất kiên nhẫn, vì Trần Vu Nhất mà tính kế những bảy năm, lại kiềm chế tính cách của mình, nhưng kết quả cũng chả tốt đẹp gì.” Diệp Giai Nhi nói.
“Nói thật, gọi cô ta là Lâm Nam Kiều cũng thấy sỉ nhục, cái tên hay như vậy, nên gọi cô ta là Lâm ti tiện, rẻ tiền hay hơn, câu nói kia không phải rất hay sao, giả tạo cuối cùng cũng phải trở về bộ mặt thật, lúc trước còn có thể sống thoải mái, như diều gặp gió như vậy không phải vì tốt số, mà là vì chưa đến lúc.” Trần Diễm An đang ăn socola, khoảng thời gian gần đây cô đang có hứng thú với socola.
Thân Nhã chỉ cười, không phát biểu ý kiến gì, bây giờ cô sống rất hạnh phúc, những chuyện lúc trước cô đã quên hết rồi.
Mặt Lâm Nam Kiều bị thương thành như vậy, hai ngày nay đương nhiên không thể đi gặp ông già kia, cũng đúng lúc khoảng thời gian này công ta của ông ta rất bận rộn, không thoát thân được.
Đến Nước K trải nghiệm được sức hấp dẫn của Hoắc Đình Phong lớn đến mức nào, tạp chí Nước K, còn có trên các màn hình led lớn ngoài trời đều có hình ảnh của anh.
Nói thật, cũng là do cô ta bị mù, lúc đầu sao không nhìn ra sự hào hoa phú quý bức người của anh chứ?
Bây giờ hối hận thì có tác dụng gì? Tùy tiện tìm một khách sạn để vào ở.
Vừa đi đến phòng, bụng cô ta đã cảm thấy không thoải mái, Lâm Nam Kiều chạy thẳng vào nhà vệ sinh.
Bệnh tiêu chảy sao vẫn chưa khỏi, cô ta cứ nghĩ qua hai ngày sẽ khỏi, bây giờ đã bốn năm ngày rồi, tình trạng này không hề cải thiện.
Có lúc đang đi trên đường, đột nhiên muốn đi vệ sinh, nhưng có những lúc nhà vệ sinh cũng rất khó tìm, cô ta sẽ trở nên vô cùng bực bội.
Thân Nhã và hai người bạn nói chuyện rất vui vẻ, Trần Diễm An thỉnh thoảng lại trêu chọc cô, lấy Hoắc Đình Phong làm chủ đề.
Diệp Giai Nhi không có không đứng đắn như cô ấy, mà nghiêm túc hỏi những thứ liên quan đến việc kết hôn đã chuẩn bị xong chưa? Còn thiếu thứ gì không?
Cô lắc đầu, người nhà họ Hoắc đã chuẩn bị đầy đủ rồi, không cần cô phải bận tâm.
“Bây giờ lại có thể nhìn thấy nụ cười hạnh phúc trên mặt cậu rồi, như vậy là đủ rồi.” Trong lòng Diệp Giai Nhi rất thoải mái.
“Nói đến đây, cậu chính là bà mối của bọn tớ đấy, nếu như không có cậu, cậu ấy cũng sẽ không gặp được Thẩm Hoài Dương, tớ cũng không gặp được Quý Hướng Không, nếu như cậu không hạnh phúc, hai đứa bọn tớ đều không an lòng, may mà cậu cũng đã gặp được người tốt.” Trầm Diễm An hiếm khi nghiêm túc.
Thân Nhã cũng khẽ cười, không ngờ đến, cô vô tình còn làm bà mối hai lần, cũng xem như là sự báo đáp của những sai lầm kia mang đến.
Cuộc nói chuyện giữa những người phụ nữ với nhau, đặc biệt giữa những người bạn thân là ấm áp nhất, cũng trắng trợn nhất.
Giống như lúc này, Trần Diễm An không đứng đắn hỏi Thân Nhã về năng lực của nam thần của cô ấy, một tối mấy lần, mỗi lần bao lâu.
Thân Nhã không thẹn thùng, chỉ không khỏi lườm cô ấy.
Diệp Giai Nhi là nhà giáo nhân dân, từ trước đến nay đều hiền lành, không ngờ, lần này vừa lên tiếng đã bùng nổ: “Một người anh dũng thần võ, một mảnh đất màu mỡ, đương nhiên sẽ vui vẻ trở về!”
Trần Diễm An: “….”
Thân Nhã: “….”
Nói chuyện rất lâu, đêm cũng dần về khuya, Hoắc Đình Phong gọi điện đến, giọng nói dịu dàng: “Vẫn còn ở khách sạn, anh đến đón em?”