CHƯƠNG 723
Giây lát sau, điện thoại của trợ lý gọi tới, Thẩm Hải Băng đi vào, trong tay cô ta cầm hộp giữ nhiệt.
“Sao cô lại tới?” Anh đang ký giấy tờ.
“Chị dâu nói canh cá trưa nay làm không tệ, kêu tôi đem đến cho cậu một chút.” Thẩm Hải Băng nói, ánh mắt lại lập lòe ánh sáng u ám.
Dù nói là canh cá, nhưng canh cá này, quả thực có chút không đơn giản…
Thẩm Hoài Dương liếc mắt: “Đã ăn trưa rồi, mang về đi.”
“Tôi mang canh cá đi xa như vậy, cậu ngay cả một ngụm cũng không thể thử?”
Đặt bút trong tay xuống, anh đứng dậy, rót canh cá ra, mùi vị rất thanh đạm, anh uống hai bát.
Lúc này Thẩm Hải Băng mới hài lòng, nhưng cô ta không rời đi, mà ngồi đó, tùy ý lật giấy tờ trên bàn: “Chị dâu kêu cậu buổi tối về nhà một chuyến, tôi cũng vừa khéo không có việc gì, đợi cậu tan làm, chúng ta cùng về.”
Hầu kết Thẩm Hoài Dương lăn lộn, đáp một tiếng, kêu thư ký rót ly cà phê Lam Sơn cho cô ta.
Thẩm Hải Băng thích nhất chính là hương vị của cà phê Lam Sơn, rất đắng, cô ta không thích đồ uống ngọt, chỉ thích đắng.
Sau đó, tiếng tin nhắn tít tít truyền tới, Thẩm Hải Băng nhìn thấy người đàn ông ngồi sau bàn làm việc lấy điện thoại, mở ra.
Cũng không biết bên trên viết nội dung gì, anh lại mỉm cười, sắc mặt dịu dàng, như có thể chảy ra nước.
Tin nhắn là Diệp Giai Nhi gửi tới, chỉ có một câu rất đơn giản – em muốn thử xem, muốn dũng cảm một lần.
Móng tay đỏ chót bất giác nắm chặt ly, cô ta cảm thấy, sắc mặt anh lúc này rất chướng mắt!
Cô ta cúi đầu, lại nhìn đồng hồ, hiện tại đã qua nửa tiếng, còn một tiếng rưỡi nữa, đợi thêm chút.
Một tiếng rưỡi sau, sẽ có kịch hay xảy ra, rất đặc sắc.
…
Gửi tin nhắn đi xong, Diệp Giai Nhi bưng ly nước ấm, tiếng tin nhắn trả lời truyền tới, cô bấm mở, thật tuyệt!
Cô bỗng nhiên có chút buồn cười, anh xem cô là học sinh tiểu học sao, còn thật tuyệt!
Trần Diễm An gọi điện thoại tới, kêu họ cùng đi ăn bữa cơm, vừa khéo thứ bảy cũng có thời gian, bèn dẫn Huyên Huyên cùng đi.
Trần Diễm An và Thân Nhã đều đã đến, cô tới muộn nhất, nhếch môi: “Dẫn theo người nhà, nên muộn mất.”
“Biết cậu có vướng bận chuyện gia đình rồi.” Trần Diễm An không vui nói.
“Cảm giác thế nào?” Cô quay sang nhìn Thân Nhã.
“Bụng cũng dần to lên rồi, bây giờ cũng có tình trạng nôn nghén, bị hành có hơi mệt một chút.” Thân Nhã nói.
Diệp Giai Nhi gật đầu: “Mang thai là như vậy đấy, quá trình này sẽ bị dày vò không ít, mà thật ra nghĩ lại cũng chỉ có mười tháng thôi, có dự kiến ngày sinh chưa?”
“Bây giờ thai đã được năm tháng, chắc cỡ tháng hai tháng ba năm sau.”
“Cũng được, thời tiết không lạnh không nóng, ở cử cũng dễ chịu.”
Uống xong một ngụm nước ấm, Thân Nhã có chút phiền muộn, cô ấy chỉ vào mặt mình bảo cô xem: “Giai Nhi, lúc cậu mang thai cũng nổi tàn nhang sao?”