CHƯƠNG 494
“Bây giờ chị đang ở đâu? Sao ồn ào như vậy?” Thẩm Trạch Hy cau mày.
Dù đang đứng trong góc nhưng tiếng bước chân và tiếng người ra vào vẫn được truyền vào điện thoại một cách rõ ràng.
“Ga đường sắt cao tốc, đang định về Tân Hải.”
“Đang định về Tân Hải? Vậy hiện tại chị đang ở đâu?”
“Có việc phải về thành phố S, tôi phải đi lấy vé rồi, đợi cậu đến Tân Hải rồi gọi cho tôi, cúp máy trước đây.”
Nhà họ Thẩm.
Thẩm Trạch Hy lười biếng thả người trên sofa, trên tay cầm ly cà phê, tay kia vừa chơi game, vừa chậc chậc lắc đầu: “Quả nhiên không có thành ý, về thành phố S mà chả nói tiếng nào, hơn nữa còn phải về Tân Hải nhanh như vậy nữa.”
“Vừa rồi em nói chuyện với ai vậy?”
Đột nhiên, một giọng nói trầm thấp vang lên từ phía sau khiến Thẩm Trạch Hy giật bắn mình, điện thoại trực tiếp rơi xuống đất.
Thẩm Trạch Hy vỗ vỗ ngực, quay người lại, liền thấy anh cả của mình vừa mới tắm xong, thân hình rắn chắc cứng cáp mặc quần áo thể thao, rất sảng khoái, tùy ý.
“Em nói chuyện điện thoại với ai hoàn toàn là quyền tự do và quyền của em, anh cả, lo nhiều chuyện không phải chuyện tốt đâu, sẽ mau già đó…” Cậu nghịch ngợm nói.
Ánh mắt thâm sâu liếc cậu một cái, Thẩm Hoài Dương chả quan tâm cái mồm lẻo mép của cậu, tiến lên vài bước, trực tiếp cầm điện thoại trên mặt đất lên, bắt đầu lật xem nhật ký cuộc gọi.
Khi dãy số quen thuộc đến không thể nào quen thuộc hơn đập vào mắt, anh nhanh chóng hất cằm, khuôn mặt tuấn tú lập tức tối sầm lại, giống như một đám mây đen bao phủ phía trên.
Giơ bàn tay to lên, anh tùy ý ném điện thoại lên sofa, thay giày rồi sải bước ra khỏi phòng khách.
“Sao lại tùy tiện xem điện thoại người khác vậy chứ!” Thẩm Trạch Hy bất mãn nói, sau đó nghe thấy tiếng khởi động xe, cậu vỗ đùi: “Chiếc Lexus của em!”
Một lúc sau, radio thông báo bắt đầu soát vé, cô một tay nắm tay Huyên Huyên, tay kia đẩy xe lăn rồi đi vào đoàn tàu.
Lúc mua vé, vì không có vé ngồi liên tiếp nhau nên Diệp Giai Nhi đành mua ba vé rời, đúng lúc ghế bên cạnh Huyên Huyên là một thanh niên nên cô thương lượng đổi chỗ ngồi, chỗ ngồi của hai người cách chỗ Điền Quốc Gia vài hàng, không xa, rất thuận tiện.
Đầu nhỏ tựa vào cửa sổ, tay Huyên Huyên đang nghịch con diều: “Mẹ ơi, sau này chúng ta không được gặp chú nữa sao?”
“Không phải con rất ghét chú ấy, còn gọi chú ấy là người xấu sao?” Diệp Giai Nhi thu hồi ánh mắt, rũ mắt nhìn bé.
“Quả thật lúc đầu rất ghét, chú ấy mà nổi giận thì sẽ hét lên với con, hung dữ với con, còn hù dọa con nữa, hơn nữa còn không cho con gọi điện thoại cho mẹ!”
Nói đến những tội ác đó, khuôn miệng nhỏ nhắn của Huyên Huyên bỗng mím lại, bé còn nhớ kỹ lắm.
“Nhưng mà chú ấy sẽ đút con ăn, dạy con chơi game, buổi tối sẽ ngủ với con, tặng diều cho con, mẹ ơi, con hơi nhớ chú rồi!”
Trái tim khẽ run, Diệp Giai Nhi vươn tay xoa nhẹ mái tóc bé, cô nghĩ chắc có lẽ là do tình cảm máu mủ.
Cô đưa Huyên Huyên đi mà không nói với anh một lời tạm biệt thì có phải hơi quá đáng không nhỉ?